Wallander dừng xe để ghi lại số. Cùng lúc đó, ông bị một chiếc xe tải
vượt qua, và vài phút sau phải rất khó khăn ông mới vượt được nó.
Mười hai giờ kém hai mươi phút, Wallander đến được chỗ rẽ vào
Fyrudden. Ông tìm được một chỗ trên bãi đỗ xe và tiếp tục đi bộ cho đến
mép nước. Một cơn gió nhẹ thổi trên cảng. Ông nhìn thấy một con tàu lớn
chạy động cơ và một người đàn ông trạc năm mươi tuổi đang xếp những cái
thùng cactông lên boong. Wallander ngần ngừ. Ông nghĩ một con tàu của
bưu điện phải khác. Có thể là với một lá cờ in biểu tượng của bưu điện.
Người đàn ông đứng dậy và nhìn thấy Wallander.
— Anh là người muốn đến Bamso phải không?
— Tôi đây.
Người đàn ông bước lên mặt đất và chìa tay cho ông.
— Lennart Westin.
— Rất tiếc là đã đến quá muộn.
— Có vội vã gì đâu.
— Tôi không biết liệu người gọi điện cho anh có nói rõ là tôi phải quay
lại đây vào chiều nay hoặc muộn nhất là tối nay chưa.
— Anh không ngủ đêm ở đó à?
Tình huống trở nên khó xử. Thậm chí ông còn không biết liệu Ann-Britt
có nói ông là cảnh sát hay không.
— Cho phép tôi giải thích. Tôi từ Ystad đến, tôi là thanh tra cảnh sát,
đang tiến hành một cuộc điều tra.
— Ba thanh niên? Tôi đã đọc được trên báo. Có cả một cảnh sát bị giết
phải không?
Wallander gật đầu. Westin suy nghĩ rất nhanh.
— Tôi nghĩ là tôi nhận ra họ, theo những bức ảnh đăng trên báo. Tôi
muốn nói là các thanh niên ấy; ít nhất là một trong số họ. Tôi có cảm giác
đã chở họ đến Bamso cách đây vài năm.