CHẬM MỘT BƯỚC - Trang 301

khác. Những gì họ làm, những nơi họ đi, khi nào họ trở về. Người ta biết
hết cả, dù muốn hay không.

Westin vừa nhẹ nhàng cập tàu vào bờ. Trước tiên ông chuyển mấy cái

thùng lên. Một đám người nhỏ nhanh chóng tụ tập lại. Westin vác thùng
đựng thư đi vào ngôi nhà nhỏ màu đỏ. Wallander đặt chân lên đất liền. Vài
miếng đá buộc lưới của dân chài dồn thành từng đống. Không khí mát mẻ.

Westin xuất hiện trở lại sau vài phút; họ tiếp tục đi qua phong cảnh liên

tục thay đổi của quần đảo. Sau hai lần dừng, họ tiến lại gần Bamso, hòn đảo
rậm rì cây cối. Trông nó biệt lập đến đáng ngạc nhiên, như thể bị vứt bỏ
khỏi cộng đồng của quần đảo. Wallander cất tiếng.

— Chắc là anh biết cả nhà Edengren…

— Biết thì là nói quá. Hai vợ chồng, tôi muốn nói là hai bố mẹ ấy, tôi

không gặp nhiều lắm. Tôi thấy họ có phần kiêu ngạo, nếu muốn gọi đúng
tên các sự vật. Nhưng tôi thường xuyên chở Isa và Jorgen.

Wallander do dự.

— Chắc là ông biết là Jorgen đã chết?

— Tôi nghe nói cậu ấy bị tai nạn ôtô. Bố cậu ấy một hôm nói với tôi thế,

khi tàu của họ gặp vấn đề với cái chân vịt và phải nhờ tôi đến đón.

— Thật là bi thảm, cái chết của một đứa bé.

— Tôi thì lại hay nghĩ Isa mới dễ gặp tai nạn.

— Tại sao?

— Cô ấy sống liều mạng lắm. Ít nhất là theo lời cô ấy nói.

— Cô ấy tâm sự với ông à?

— Không hề. Tôi có một đứa con trai cùng tuổi với Isa. Chúng cặp kè

với nhau cách đây vài mùa hè, nhưng chuyện kết thúc rất nhanh chóng.

Tàu cập bờ. Wallander cầm lấy túi và bước lên cầu tàu.

— Chiều nay tôi sẽ gọi cho anh, – ông nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.