CHẬM MỘT BƯỚC - Trang 313

— Đêm nay đã xảy ra chuyện gì đó. Tôi không biết là chuyện gì, nhưng

Isa Edengren đã hét lên. Điều đó làm tôi tỉnh dậy. Cô ấy đã biến mất. Cửa
chính bị phá. Như vậy là có kẻ nào đó trên đảo. Tôi không biết là ai, nhưng
hắn đã đến tìm cô ấy. Có một khả năng nhỏ là hắn còn chưa biết tôi cũng ở
đây. Tôi thấy sợ cho cô ấy. Ngôi mộ ở khu bảo tồn được dự tính cho bốn
người.

— Tôi có thể làm gì đây?

— Lúc này thì không có gì, ngoài việc tìm số điện thoại của các đội gác

biển ở Fyrudden và đợi cho đến khi tôi gọi lại.

— Anh định làm gì?

— Tìm cô ấy.

— Có thể là rất nguy hiểm đấy. Anh cần được giúp đỡ.

— Cậu có nghĩ đến các đồng nghiệp Norrkoping không? Theo cậu thì

mất bao nhiêu thời gian họ mới đến được đây?

— Dù sao thì anh cũng không thể một mình lục tìm cả hòn đảo chứ!

— Nó không rộng lắm đâu. Tôi bỏ máy đây. Sợ hết pin.

— Tôi đợi anh gọi lại. Cẩn thận nhé.

Wallander đi giày, cho điện thoại vào túi áo sơ mi và rời khỏi nhà sau khi

dắt cái búa vào thắt lưng. Ông bắt đầu bằng việc xuống cầu tàu. Ông rọi
đèn xuống mặt nước tối đen. Không có tàu. Ông vẫn không ngừng gọi tên
Isa. Hai cái chòi trống không. Ông chạy quay lại ngôi nhà, đi vòng qua nó
và đi vào lối đi xuất phát từ khu vườn. Những bụi rậm và những cái cây
sáng lên trong luồng sáng mạnh của cái đèn pin. Ông mở cửa cái hầm đào
sâu xuống đất.

Không có ai.

Ông tiếp tục hét gọi tên cô. Đến nơi có đường rẽ về phía bến cảng tự

nhiên, ông đứng sững lại. Phải chọn đường nào đây? Ông rọi đèn xuống đất
nhưng không tìm được vết chân nào. Ông quyết định đi tiếp về điểm cực

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.