CHẬM MỘT BƯỚC - Trang 315

Wallander ngồi phịch xuống đất. Ông có cảm giác toàn bộ máu trên

người đang dồn lên đầu. Ông nghĩ mình sắp chết. Và điều đó không có chút
quan trọng nào. Ông đã không bảo vệ nổi Isa. Không gì có thể bảo vệ được
cô, cả đến cái chỗ trốn nơi cô vẫn thường chơi khi còn là một bé gái. Ông
đã không nghe thấy phát đạn. Như vậy là súng có nòng giảm thanh.

Ông đứng dậy, dựa lưng vào một thân cây. Điện thoại di động rơi ra từ

túi áo sơ mi của ông. Ông nhặt nó lên, lảo đảo quay trở về nhà, ngồi xuống
một cái ghế trong bếp và gọi cho Martinsson.

— Tôi đã đến quá muộn.

— Cái gì?

— Cô ấy chết rồi. Bị bắn, giống như những người khác.

Martinsson tỏ ra không hiểu. Wallander nhắc lại điều ông vừa nói.

— Chúa ơi, – Martinsson nói. – Kẻ nào đã làm điều đó?

— Một kẻ đi tàu đến. Gọi cho các đồng nghiệp ở Norrkoping đi. Họ phải

đến. Nói với các đội gác biển. Đánh thức những người khác dậy, Lisa
Holgersson, tất cả mọi người. Pin sắp hết sạch rồi. Tôi sẽ gọi cho cậu ngay
khi có người đến.

Cuộc nói chuyện kết thúc. Cái đèn pin chiếu sáng một bức tranh treo trên

tường thêu dòng chữ Home sweet home. Sau một lúc, ông tự buộc mình
phải đứng dậy và đi tìm một cái chăn trong phòng ngủ của Isa. Rồi ông
quay ra vào bóng tối. Trên đó, ông đắp chăn cho cô.

Ông ngồi xuống một tảng đá bên cạnh đám dương xỉ che khuất mất

những đoạn khúc khuỷu phía sau. Đồng hồ đeo tay của ông chỉ ba giờ hai
mươi phút.

Gió bắt đầu thổi vào lúc bình minh. Wallander đã đi xuống cầu tàu khi

nghe tiếng động cơ tàu của đội gác biển. Trên boong, các cảnh sát mặt mày
căng thẳng nhìn ông vẻ nghi ngờ. Ông hoàn toàn hiểu họ. Một cảnh sát
Scanie đến những hòn đảo của họ để làm gì? Nếu vẫn còn là kỳ nghỉ thì
còn đi một nhẽ… Ông dẫn họ lên nơi xảy ra án mạng và quay đầu đi khi họ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.