CHẬM MỘT BƯỚC - Trang 330

khá rõ cậu ấy.

— Với tôi thì cậu ấy không phải là Karl Evert, mà là Kalle.

— Ông biết cậu ấy được bao lâu rồi?

— Cậu ấy chết ngày nào?

Wallander lại bị sửng sốt.

— Ông chưa biết à. Tại sao?

— Bởi vì tôi muốn cho anh một câu trả lời chính xác. Tạm thời, tôi sẽ

nói là chúng tôi quen biết được mười chín năm, bảy tháng và mười lăm
ngày. Tôi vẫn luôn ghi chép, suốt cả cuộc đời. Điều duy nhất mà tôi sẽ
không thể ghi lại, là giờ của cái chết của tôi. Trừ khi tôi quyết định tự tử.
Điều mà hiện giờ tôi không nghĩ là mình sẽ làm. Nhưng người chưởng khế
phụ trách tài sản thừa kế sẽ đốt hết những quyển sổ của tôi. Nó chỉ có giá
trị với một mình tôi.

Wallander đoán ra là Sundelius có quá ít cơ hội nói chuyện với người

khác. Cũng như rất nhiều người già khác, ông nghĩ. Nhưng không giống bố
mình.

— Nếu tôi hiểu đúng, ông và cậu ấy đều say mê ngắm sao?

— Chính xác.

— Ông không nói giọng Scanie. Như vậy là ông từ nơi khác chuyển đến

đây?

— Tôi từ Vadstena đến vào ngày 12 tháng Năm năm 1959. Xe chở đồ

đến vào ngày 14. Tôi chỉ định ở đây vài năm; cuối cùng thì lại thành ra quá
lâu.

Wallander nhìn quanh một lượt những cái tủ, đồ đạc và giá sách mà

không nhìn thấy bức ảnh nào. Sundelius không đeo nhẫn cưới.

— Ông có vợ không?

— Không.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.