CHẬM MỘT BƯỚC - Trang 37

Ông chuẩn bị đi lấy một cốc cà phê thì Ann-Britt xuất hiện trong khung

cửa. Cô vừa đi nghỉ về, nhưng trông vẫn nhợt nhạt như thường lệ.

Ông nghĩ rằng sự nhợt nhạt của Ann-Britt đến từ bên trong con người cô.

Cô chưa bao giờ thực sự lại người từ vết thương đạn súng, hai năm trước
đây. Cô đã tìm lại được sức khỏe. Nhưng thật ra thì cô cảm thấy gì? Đôi khi
ông có cảm giác cô phải chịu đựng một nỗi sợ định kỳ. Điều đó không làm
ông ngạc nhiên. Chính không có được ngày nào không nhớ đến nhát dao
mà ông đã nhận - hơn hai mươi năm trước.

— Tôi có làm phiền cậu không?

Wallander ra hiệu về phía chiếc phô tơi dành cho khách. Cô ngồi xuống.

— Cậu có nhìn thấy Svedberg không?

Cô lắc đầu.

— Bọn tôi có một cuộc họp lúc tám giờ, Martinsson, cậu ấy và tôi.

Nhưng không thấy cậu ấy đến.

— Chưa bao giờ cậu ấy vắng mặt ở cuộc họp nào cả.

— Chưa bao giờ. Nhưng cậu ấy đã không đến.

— Các cậu gọi về nhà chưa? Có thể là cậu ấy ốm chăng?

— Martinsson đã để lại nhiều tin nhắn vào máy nhắn tin. Và mặt khác,

Svedberg không bao giờ ốm cả.

Họ im lặng một lúc, tự hỏi không biết anh có thể ở đâu. Wallander lên

tiếng trước.

— Thế nào? Cậu muốn gì ở tôi?

— Cậu còn nhớ vụ những chiếc ôtô bị ăn cắp bán sang Đông Âu không?

— Làm sao mà tôi quên được? Dù thế nào thì tôi cũng đã phụ trách vụ

đó trong hai năm, thời gian đủ để bắt được những kẻ chịu trách nhiệm. ít
nhất là ở Thụy Điển.

— Hình như chuyện đó lại bắt đầu rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.