CHẬM MỘT BƯỚC - Trang 440

Wallander nghĩ điều này thật là điên rồ. Tuy thế ông vẫn rút bức ảnh

chân dung của Louise ra.

— Nhìn bức ảnh này đi.

Người cảnh sát có một cái đèn pin. Anh ta chiếu vào bức ảnh và nhìn nó.

Rồi anh ta nhìn lên Wallander.

— Làm sao anh biết được chính là cô ta?

Wallander nín thở.

— Cậu có chắc không?

— Vâng, tất nhiên rồi. Tôi tin là đã nhìn thấy cô ta mà.

Wallander thầm chửi thề. Một cảnh sát nhiều kinh nghiệm hơn hẳn là đã

có thể nhận diện được cô ta và tìm cách giữ cô ta lại. Cùng lúc, ông biết
rằng điều đó là bất công. Có rất nhiều người quanh vòng dây; dù sao thì
anh chàng thanh niên này cũng đã nhận ra cô ta và nhớ được mặt.

— Cô ta ngồi ở chỗ nào?

Người cảnh sát soi đèn vào một chỗ, về phía bờ nước.

— Cô ta ở đây trong bao lâu?

— Nhiều giờ.

— Cô ta chỉ có một mình à?

Người cảnh sát suy nghĩ.

— Vâng.

Anh ta có vẻ chắc chắn vào câu trả lời của mình.

— Và cô ta là người cuối cùng đi khỏi?

— Dù thế nào thì cũng là một trong những người cuối cùng.

— Theo hướng nào?

— Về phía khu cắm trại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.