CHẬM MỘT BƯỚC - Trang 451

Sự mệt mỏi bỗng tiêu tan. Tự thân những ý nghĩ ùa đến. Chuỗi các sự

kiện, kể từ đầu. Ông vừa tìm ra được một cách giải thích khả dĩ. Đúng hơn
là một mô hình khả dĩ. Nhưng nó có nhiều khả năng sập đổ ngay lập tức, vì
có quá nhiều điểm yếu. Chẳng hạn, việc các nạn nhân không sống trong
cùng một khu vực giao nhận thư. Mặt khác, liệu có thể mở trộm phong bì
thư mà không để lại dấu vết không? Có thể là phải tìm kiếm một kẻ làm
công việc lọc thư ở một trạm nào đó, chứ không phải là một kẻ đi từng nhà
với một cái túi đựng đầy thư chăng?

Ông ngồi xuống ghế sofa với tách cà phê. Ông có thể vừa nhầm lẫn vừa

có lý, ông biết vậy. Hẳn đó là một hướng đi giả. Nhưng ông không thể tự
ngăn mình nghĩ rằng bản thân giả thuyết đó đã vô cùng quan trọng rồi.

Một giải pháp cho vấn đề thông tin.

Câu hỏi mang tính quyết định: làm thế nào để bí mật xâm nhập được

những bí mật của người khác?

Ông uống nốt tách cà phê, tắm và mặc quần áo. Chín giờ mười lăm phút,

ông bước vào cửa sở cảnh sát. Ông cảm thấy nhu cầu trao đổi các suy nghĩ
của mình ngay lập tức với ai đó. Ông tìm được người mình muốn nói
chuyện trong phòng cô.

— Bọn trẻ thế nào rồi?

— Lúc nào chúng cũng ốm vào thời điểm tồi tệ nhất. Đó là quy luật thứ

nhất của nhà Hoglund, nếu cậu muốn.

Ông ngồi xuống ghế phôtơi dành cho khách. Ann-Britt nhìn thẳng vào

mặt ông từ phía bên kia bàn.

— Tôi hy vọng mặt mũi tôi không đến nỗi tệ như mặt cậu, – cuối cùng

cô nói. – Đêm qua cậu có ngủ được chút nào không?

— Vài tiếng.

— Vài ngày nữa chồng tôi sẽ đi Dubai. Cậu có nghĩ là từ giờ đến lúc đó

chúng ta sẽ thoát được cơn ác mộng này hay không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.