CHẬM MỘT BƯỚC - Trang 489

với các trực giác. Đen: ngõ cụt, đỏ: đường đúng. Thời gian là tiền đặt
nhanh chóng biến đi.

Các biên độ rất nhỏ, không tồn tại. Chúng ta buộc phải tính đến những gì

mà tất cả mọi người khinh bỉ và không thèm làm, nhưng đều bí mật hy
vọng: vận may. Một vận may khiến hướng đi lựa chọn là hướng đi đúng,
rằng nó không dẫn thẳng đến hư vô.

Tám giờ bảy phút. Wallander ra khỏi toalet và vào phòng họp.

Tất cả đã ở đó. Ông là học sinh đi muộn. Hoặc là thầy giáo đến trễ.

Thurnberg mân mê cái nút cà vạt hoàn hảo của mình, Lisa Holgersson chào
ông bằng nụ cười lo lắng. Những người khác, các cộng sự của ông, đón ông
theo cách duy nhất có thể, nghĩa là bằng sự có mặt đầy kiệt sức của mình.
Wallander ngồi xuống và nói cho họ chính xác chuyện đã xảy ra. Ông đã
suýt tóm được tên giết người, nhưng lại để hắn chạy thoát. Một cách bình
tĩnh, có phương pháp, ông kể lại cho họ mọi chuyện kể từ khi ông gặp
Birch và Maria Hjortberg, cú điện thoại bất ngờ của Lone Kjaer, chuyến đi
sang Copenhagen, quán bar nằm trên một phố nhỏ sau nhà ga, Louise nhìn
xuống cái ly, nụ cười của cô ta, vẻ sốt sắng nói chuyện với ông của cô ta.
Nhưng trước đó, cô ta đã đi vào toalet.

— Cô ta đã bỏ bộ tóc giả. Vẫn bộ tóc mà cô ta đội trong ảnh. Cô ta chùi

sạch đồ trang điểm. Bởi vì cô ta - đúng hơn là hắn ta - là một kẻ vô cùng
tính toán, hẳn là hắn đã dự tính khả năng đó. Có khả năng là hắn có mang
theo một lọ tẩy trang. Tôi đã không nhìn thấy gì, vì cứ chờ một người phụ
nữ.

— Còn quần áo? – Ann-Britt Hoglund hỏi.

— Cô ta mặc một bộ vest. Đi giày đế bằng. Nếu nhìn thật kỹ cô ta có thể

người ta sẽ ngờ rằng đó là một người đàn ông. Nhưng trong quán bar mờ
tối thì không thể thấy được.

Không có câu hỏi nào khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.