CHẬM MỘT BƯỚC - Trang 545

33

Biển.

Lúc nào gã cũng hình dung lối thoát cuối cùng của mình là như vậy: đi

thẳng vào trong nước; dần chìm vào một vực sâu không đáy nơi chỉ có
bóng tối và im lặng ngự trị, nơi không một dấu vết nào còn lại. Chiều sâu
của biển, đó là nơi trú ẩn cuối cùng. Tối hậu, tuyệt đối.

Gã đã lấy một trong những chiếc xe của mình đi đến Mossby Strand,

phía Tây thành phố. Đêm rất ấm, bãi biển không một bóng người. Gã gặp
vài cái xe hiếm hoi trên đường đi Trelleborg. Gã đã dừng xe ở một nơi đèn
pha những chiếc xe khác không thể chiếu đến được, nhưng từ đó gã có thể
tiếp tục chạy trốn nếu cần.

Gã đã tắt đèn. Bóng tối bao trùm lấy gã. Từ cửa kính hạ, gã nghe thấy

tiếng ì ầm của biển. Không một ngọn gió. Chậm rãi, có phương pháp, gã
quay lại trong óc bộ phim về những sự kiện trong đêm. Chỉ có một chi tiết
làm phiền gã: đã có vai trò của may mắn. Thường thì lúc nào gã cũng đóng
cửa phòng ngủ cách âm. Lần này là ngoại lệ, gã để mở hé. Gã cố bắt mình
tin rằng ở gã bản năng trốn chạy đã trở thành một trực giác, không tách rời
khỏi ý thức của gã. Nhưng gã không thể hoàn toàn loại bỏ giả thuyết về
một vận may thuần túy và đơn giản.

Nếu cửa đóng, gã sẽ không nghe tiếng họ đến. Lúc đó, gã đã choàng

tỉnh; gã hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra và chạy trốn theo lối cửa thoát
hiểm. Gã đã đóng nó lại chưa? Gã không nhớ nữa. Gã đã không thể mang
theo gì, ngoài khẩu súng và quần áo. Ngay từ đầu, gã đã chắc chắn đó là
cảnh sát.

Gã đã rời khỏi thành phố. Mặc cho sự rối loạn bên trong, gã tự bắt mình

phải lái xe thật chậm. Gã không muốn gặp tai nạn. Khi đó là bốn giờ, bình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.