CHẬM MỘT BƯỚC - Trang 548

— Tôi chưa bao giờ nhìn thấy cái gì tương tự. Tay Ảke Larstam này tạo

ra cảm giác không hề tồn tại. Không có lấy một thứ giấy tờ, không một tài
liệu nào khẳng định sự tồn tại của hắn. Tuy vậy, chúng ta biết là hắn có tồn
tại.

— Liệu hắn có thể có một căn hộ khác không? – Martinsson hỏi.

— Hắn có thể có mười cái, hắn có thể có nhiều ngôi nhà, các loại nhà

nghỉ, vô số kể, nhưng không có dấu vết nào dẫn chúng ta đến đó cả.

— Liệu hắn có bỏ đi luôn không? – Hansson hỏi. – Khi hiểu ra rằng

chúng ta suýt bắt được hắn?

— Sự trống không ở đây không tạo ra cảm giác mới mẻ. Hắn đã sống

như vậy đấy, trong một không gian trống rỗng, đóng kín và cách âm. Điều
đó không ngăn cản cậu có lý. Tôi sẽ rất nhẹ người nếu hắn bỏ đi thật.
Nhưng cậu cũng biết rõ ngang tôi điều gì chống lại ý nghĩ đó.

Họ nhìn vào tờ giấy kẻ ô đặt sờ sờ trên mặt bàn.

— Liệu chúng ta có thể đã đoán sai không? – đột nhiên Ann-Britt hỏi.

— Không. Hơn nữa, – Nyberg khẳng định, – hắn mới viết gần đây thôi -

nhờ vào độ đồng nhất của nét chữ do ruột chì để lại. Đừng hỏi tôi ông ấy
biết được điều đó bằng cách nào.

— Điều gì đã thúc đẩy hắn viết cái đó?

Câu hỏi là của Martinsson; nó rất quan trọng.

— Cậu có lý. Đó là thứ giấy tờ cá nhân duy nhất mà chúng ta tìm được ở

đây. Điều đó có nghĩa là gì? Nếu chúng ta chấp nhận rằng hắn đã ở đây khi
chúng ta đến - cửa thoát hiểm vẫn mở, một cuộc trốn chạy vội vã…

— Dấu vết duy nhất mà hắn không đủ thời gian để xóa?

Giờ đây cuộc đối thoại diễn ra giữa Wallander và Martinsson.

— Chắc chắn rồi. Hoặc đúng hơn, đó là cách giải thích hiển nhiên hơn

cả. Nhưng liệu nó có đúng không?

— Chúng ta có thể tưởng tượng ra cái gì khác?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.