CHẬM MỘT BƯỚC - Trang 55

Wallander dang hai tay ra.

— Tôi làm sao biết được. Mai chúng ta sẽ quyết định.

Căn phòng chìm vào bóng tối. Ann-Britt đã hướng ngọn đèn chĩa xuống

đất.

— Cậu làm cảnh sát được bao lâu rồi? – đột nhiên cô hỏi.

— Lâu rồi. Quá lâu là khác. Nhưng tôi nghĩ đó là nghề của tôi. Cảnh sát

viên. Cho đến khi về hưu.

Cô nhìn ông thật lâu trước khi đặt câu hỏi tiếp theo.

— Cậu tìm đâu được sức lực thế?

— Tôi không biết.

— Nhưng cậu có tìm được?

— Không phải mọi lúc. Tại sao?

— Sáng nay ở căng tin tôi đã cư xử hết sức thô lỗ. Đúng là kỳ nghỉ

không tốt đẹp gì. Có nhiều vấn đề giữa chồng tôi và tôi. Anh ấy không bao
giờ ở nhà cả. Khi từ một chuyến đi trở về, có khi phải mất cả tuần bọn tôi
mới quen lại được với nhau. Đến lúc đó thì anh ấy đã chuẩn bị đi tiếp rồi.
Hè năm nay, lần đầu tiên bọn tôi tính đến chuyện chia tay nhau. Không dễ
dàng đâu. Nhất là khi có con cái rồi.

— Tôi biết.

— Cùng lúc đó, tôi bắt đầu tự hỏi cái nghề này thật ra là cái nghề gì. Tôi

mở báo, thấy ngay tin các đồng nghiệp Malmo bị kết tội tàng trữ đồ ăn cắp.
Tôi bật vô tuyến và biết tin các cảnh sát ở chức vụ rất cao bơi trong dòng
nước của tội phạm có tổ chức. Rằng họ nhảy nhót ở đám cưới của bọn
găngxtơ, với tư cách là khách mời danh dự, trên những bãi biển ngập nắng
đâu đó. Tôi thấy tất cả những thứ đó và nhận ra rằng chúng chỉ tăng lên.
Đến cuối cùng, tôi tự hỏi mình đang làm cái quái gì. Chính xác hơn: làm
thế nào mà có đủ sức ở lại ngành cảnh sát trong ba mươi năm nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.