CHẬM MỘT BƯỚC - Trang 88

— Vậy là chúng ta không biết chuyện đó xảy ra vào lúc nào. Chúng ta

biết là Svedberg vẫn mặc quần áo. Điều này có vẻ như loại trừ nửa đêm. Cá
nhân mà nói, tôi luôn có cảm giác Svedberg đi ngủ từ rất sớm.

Martinsson đồng ý với điều này. Ann-Britt không có ý kiến gì.

— Tên giết người đã vào căn hộ như thế nào? Chúng ta có biết không?

— Ổ khóa có vẻ không bị phá, trừ do chúng ta.

— Ở khía cạnh khác, – Wallander phản đối, – rất dễ để phá nó.

— Tại sao hắn để lại vũ khí? Sợ hãi quá? Hay là gì?

Không ai có câu trả lời cho những câu hỏi của Martinsson. Wallander

nhìn các đồng nghiệp kiệt sức và nhàu nhĩ của mình.

— Tôi sẽ nói ý kiến riêng của tôi, – ông nói. – Còn quá sớm để biết liệu

nó có giá trị gì hay không. Nhưng ngay khi bước vào căn hộ này và khi
nhìn thấy cảnh tượng trong phòng khách, tôi đã có cảm giác mọi chuyện
đều không ổn. Tôi không biết. Đó là một vụ giết người, rất giống một vụ kẻ
trộm đột nhập. Nhưng nếu đó không phải là một vụ trộm, thì có thể là gì
khác? Một vụ trả thù? Hoặc liệu chúng ta có thể tưởng tượng rằng một ai
đó đến, không phải là để ăn cắp, mà để tìm cái gì đó, được không?

Ông đứng dậy, lấy một cái cốc ở khay và rót đầy.

— Tôi đã nói chuyện với Ylva Brink ở bệnh viện, – ông nói tiếp. –

Svedberg không có nhiều người thân lắm. Hai anh chị em họ, trong đó có
cô ấy. Cô ấy gặp cậu ấy thường xuyên, cô ấy nói với tôi thế. Cô ấy đã nói
đến một chi tiết làm tôi phải hỏi lại. Cô ấy đã nói chuyện với Svedberg vào
Chủ nhật vừa rồi, và cậu ấy than phiền là nhiều việc quá. Làm sao có thể
như thế được? Khi mà cậu ấy vừa nghỉ xong?

Ann-Britt và Martinsson đợi đoạn tiếp theo.

— Tôi không biết liệu điều đó có quan trọng không, Wallander tiếp.

Chúng ta phải hiểu được cái đó che giấu điều gì.

— Hồi đó cậu ấy lo vụ gì nhỉ? – Ann-Britt hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.