CHẠM YÊU - Trang 124

- Món bánh mì này ngon tuyệt. - Chris nói vội. - Thật đấy.

- Lúc đó anh Chris mười tuổi, còn em chắc khoảng sáu tuổi. - Tôi tiếp tục. -
Lần đó mẹ em cưới chú Harold, một giáo sư nhỉ? Ngày hai người đi hưởng
tuần trăng mật, tụi em ngồi lấy giấy tính xem mẹ và chú sẽ sống với nhau
được bao lâu. Sau đó, tụi em gấp giấy lại, bỏ vào bì thư dán kín, và em cất
nó trong tủ quần áo cho tới ngày mẹ ngồi nói chuyện với hai anh em về việc
chú Harold sẽ dọn ra khỏi nhà.

- Remy, - Chris nhỏ giọng, - chuyện này không vui tí nào đâu.

- Anh ấy sắp điên lên đấy, - tôi bảo Jennifer, - vì chưa bao giờ anh ấy thắng
cả. Em luôn là người thắng cuộc. Bởi trò này giống như chơi bài vậy, không
được vượt qua mốc thực tế. Người nào dự đoán gần ngày thực tế hơn thì
thắng. Theo thời gian, luật chơi được cụ thể hơn, ví dụ như ngày mẹ nói với
tụi em là chia tay, nhưng trên thực tế thì đó lại không phải là ngày chính
thức. Tụi em phải đề ra luật như vậy, bởi khi mẹ và chú Martin chia tay, anh
Chris đã cố tình ăn gian.

Giờ thì Chris chỉ còn biết trừng mắt nhìn tôi. Kẻ thua cuộc đau đớn.

- Ồ, tôi nghĩ, - Jennifer cao giọng, - điều này thật kinh khủng. Chỉ có thể nói
kinh khủng. - Chị ta đặt nĩa của mình xuống một cách cẩn thận, chậm
chậm khăn ăn vào môi, mắt nhắm nghiền. - Thật là một cái nhìn kinh khủng
về hôn nhân.

- Lúc đó tụi anh chỉ là những đứa trẻ thôi mà. - Chris vội nói, vòng tay qua
ôm lấy chị ta.

- Còn em chỉ muốn nói rằng, - tôi nhún vai, - điều này giống như truyền
thống gia đình vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.