CHẠM YÊU - Trang 17

Và hình ảnh ấy lại khiến cảm giác khó chịu xuất hiện trong tôi. Đó là cơn
nóng từ từ dâng lên trong dạ dày mà tôi luôn cảm thấy mỗi khi nghĩ đến sự
thiên lệch của cán cân công bằng luôn nghiêng về phía mẹ. Có thể cảm giác
này được gọi là sự ganh tị, hoặc chỉ là do vết loét trong dạ dày của tôi, hoặc
cả hai cũng nên. Tiếng nhạc trong phòng vang lên lớn hơn, như ai đó vừa
điều chỉnh âm thanh để tôi có thể nghe rõ hơn mấy bài hát của Barbra
Streisand vậy. Tôi ngồi vắt chéo chân này qua chân kia, mắt nhắm, những
ngón tay bấu chặt lên thành ghế và tự nhủ, chỉ còn vài tuần nữa thôi là tôi sẽ
được tự do biến khỏi nơi này.

Đúng lúc ấy, ai đó bỗng thả người rơi phịch xuống ngay chiếc ghế bên trái,
khiến tôi ngã bật ngang vào tường, cùi chỏ đập vào thanh gỗ khiến cả bàn
tay tôi tê rần như bị điện giật. Tôi nổi cáu. Thực sự cáu. Thật lạ là chỉ cần
một cú đẩy đã khiến người ta điên tiết đến thế.

- Cái quái gì vậy?

Tôi quát, bật người ra khỏi tường, sẵn sàng cho gã bán hàng nào đó có ý
định làm thân một bài học. Cùi chỏ tay tôi vẫn đang tê, và tôi cảm thấy mặt
mình từ từ nóng lên, dấu hiệu của một cơn giận dữ kinh khủng.

Quay sang bên, tôi nhận ra đó không phải là người bán hàng nào cả, mà là
một gã tóc xoăn đen, trạc tuổi tôi, mặc áo thun màu cam nhạt. Và hắn đang
mỉm cười.

- Này, có sao không? - Hắn ta nói một cách hớn hở.

- Anh bị sao vậy? - Tôi cáu, tay xoa xoa cái cùi chỏ tay mình.

- Bị sao ư? Bị gì cơ?

- Anh vừa làm tôi ngã vào tường này, đồ đần. Hắn nheo mắt:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.