CHẠM YÊU - Trang 183

- Vì khuôn mặt em lúc này như thể não em bị bẹp dúm vậy.

- Hay dữ á! Cảm ơn nhiều.

- Và em còn đang cắn môi nữa. Em chỉ như vậy khi em đang bị ám ảnh điều
gì đó, kiểu suy tính sẽ-ra-sao-nếu.

Tôi nhìn anh. Tôi là người dễ đoán vậy sao, một trò ô chữ dễ giải cực kỳ,
trong khi chúng tôi quen nhau bao lâu chứ? Hai tuần? Thật là một sự xúc
phạm.

- Em ổn. - Tôi lạnh lùng.

- A, giọng nữ hoàng băng giá kìa. Tất nhiên điều này có nghĩa là anh nói
đúng. - Dexter đi vòng quanh, bước tới đứng cạnh tôi và đặt cả hai tay lên
trên tay tôi. Rồi anh bắt đầu đẩy xe đi bằng dáng đi ngốc nghếch kỳ dị của
mình - như đang đi trên đôi giày chứa đầy những hạt đậu xanh khó chịu -
khiến tôi phải cuốn theo nhịp điệu ấy.

- Sẽ thế nào nếu anh làm em xấu hổ? - Dexter đưa ra giả thuyết. - Sẽ ra sao
nếu anh làm bể món đồ sứ gia truyền của gia đình em? Hoặc anh nói về đồ
lót của em?

Tôi liếc nhìn anh, rồi đẩy xe mạnh hơn khiến nó loạng choạng. Nhưng
Dexter vẫn bám theo, ôm lấy bụng tôi giữ lại. Rồi anh ấy cúi người xuống,
thì thầm vào tai tôi:

- Sẽ thế nào nếu anh thách chú Don ngay trong buổi tiệc đó phải ăn hết một
hũ cà chua phơi nắng và đẩy chúng trôi bằng một cục bơ? Sẽ thế nào nếu -
tới chỗ này anh ấy hít một hơi, đưa tay lên che miệng, kiểu ngạc nhiên hết
cỡ - “Ôi Chúa ơi, cậu ta làm thế thật sao!”?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.