trong mọi vấn đề liên quan đến các gã con trai và các mối quan hệ. Vậy mà
bây giờ tôi thay đổi đường đi của mình, rẽ ngoặt sang một hướng khác mà
cô ấy không hề hay biết. Tôi có thể hiểu cô ấy đang cảm thấy thế nào. Từ
khi gặp Dexter, mọi thứ dường như chẳng còn dễ hiểu với tôi như trước.
***
Có một tấm bảng dùng dán hình được treo trên bức tường bếp của căn nhà
màu vàng, ngay trên đầu chiếc xô-pha. Những tấm hình đầu tiên được đính
lên trông rất bình thường, tôi nghĩ đều là hình bạn bè của các chàng trai ở
đây. Nhưng khi nhìn kỹ lại, tôi nhận ra chúng là của những khách hàng rửa
hình tại tiệm chụp hình Flash Camera, giống như những bức mà Dexter đã
gửi cho tôi trong phong bì vài tuần trước.
Dexter và Lucas đều được nhận làm ở tiệm để chạy máy in, một công việc
chủ yếu bao gồm ngồi trên ghế, đặt mắt nhìn vào tấm hình qua một lỗ nhỏ,
đánh dấu, chỉnh sửa điều kiện màu sắc và ánh sáng sao cho tốt nhất. Đây
không phải là một nghề khoa học gì ghê gớm, nhưng nó liên quan tới một
số kỹ năng, đôi mắt nhạy và hơn cả là khả năng tập trung để có thể dán mắt
vào một hoặc một số các hoạt động đơn điệu trong một hai tiếng cùng một
lúc. Điều này có nghĩa rõ ràng là Dexter không phù hợp. Sau khi Dexter phá
hủy toàn bộ hình chụp trong chuyến đi Hawaii của một khách hàng và hai
mươi máy chụp hình dùng một lần trong đám cưới, chủ tiệm Flash Camera
nhẹ nhàng đề nghị rằng bà sẽ rất vui mừng sử dụng khả năng phục vụ khách
hàng của anh ở vị trí nhân viên quầy dịch vụ. Và bởi vì anh khá bảnh trai,
nên bà vẫn sẽ giữ mức lương của một nhân viên kỹ thuật, điều khiến Lucas
luôn xì xầm than phiền mỗi khi có dịp.
- Công việc của tớ đòi hỏi rất nhiều trách nhiệm. - Lucas than vãn mỗi ngày
nhận lương, vồ lấy tờ ngân phiếu của mình. - Trong khi tất cả những gì cậu
phải làm là cộng trừ mấy con tính đơn giản và sắp xếp theo thứ tự ABC.
- A, - Dexter đưa tay sửa bảng tên đeo trên ngực trái của bộ đồng phục nhân