CHẠM YÊU - Trang 378

Dường như mẹ cũng cảm nhận được điều này khi nhìn vào gương mặt tôi.

- Remy, - bà nói nhỏ, - mọi thứ rồi sẽ ổn thôi mà. Đã đến lúc con lo lắng
cho chính mình thôi. Mẹ sẽ tự lo được kể từ lúc này.

- Tại sao lại là lúc này? - Tôi hỏi.

- Nó ổn cả mà. - Bà trả lời đơn giản. - Con không cảm thấy vậy sao? Chỉ là
nó ổn cả.

Tôi có thấy vậy không ư? Mọi thứ như rối tung lên, tất cả mọi thứ. Nhưng
trong đầu óc mình, tôi chợt cảm thấy một thứ. Mẹ tôi và tôi, sắp tới đây, sẽ
không chỉ xa nhau trong suy nghĩ, mà còn xa cả khoảng cách địa lý, ở tít tận
hai đầu của đất nước. Quá xa để có thể vượt qua chỉ bằng một cái nhìn hay
một cái chạm tay nhau. Mẹ tôi đang thất vọng, nhưng bà không gục ngã. Có
thể bà đã lấy đi của tôi một phần tuổi thơ mà tôi nghĩ mình xứng đáng được
hưởng, nhưng bây giờ cũng không phải quá trễ để bà có thể làm gì đó bù
lại. Một cuộc trao đổi thẳng thắn: những thứ sắp tới bù đắp cho những thứ
đã qua.

Nhưng lúc này đây, tôi nhích lại gần mẹ hơn nữa, thật gần, gối đụng gối, tay
chạm tay, trán dựa trán. Thay vì rời đi, tôi dựa vào mẹ, cảm thấy một sự gắn
kết lạ kỳ giữa hai chúng tôi, như thể một nguồn nam châm hút chúng tôi lại
gần nhau hơn. Tôi biết tình cảm giữa mẹ con tôi vẫn tồn tại như vậy, cho dù
thế giới này có ra sao, cho dù sự việc có diễn ra như thế nào. Những gì
chúng tôi đã chia sẻ cùng nhau, những lúc khó khăn, những khi vui sướng
đã dẫn đến lúc này đây, nơi câu chuyện của chính tôi sẽ bắt đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.