CHÀNG CÔNG TƯỚC BÍ ẨN - Trang 143

Jonathan gần như không đủ thời gian dùng nạng chống lại con dao

găm vừa được Sinclair rút khỏi vỏ. Dù không thể trách gã đàn ông đã đưa ra
kết luận không căn cứ, nhưng như vậy cũng không có nghĩa là anh chịu để
cho người ta xiên như xiên thịt. Anh chặn con dao găm lại, dùng hết sức lực
ngăn không cho nó ghim thẳng xuống cổ họng mình.

“Tiểu thư Andrews đã cứu mạng ta”, anh nói. “Và chuyện đó chẳng

liên quan gì đến anh cả.”

Đôi mắt người đàn ông lấp lánh. “Tôi có thể kết thúc chuyện đó và cô

ấy sẽ chẳng còn gặp rắc rối gì nữa hết.”

Jonathan đẩy cái nạng về phía cổ người đàn ông, đẩy anh ta về sát

tường. Dù cho có dùng tới hơi sức cuối cùng, anh cũng không muốn mình
trở thành nạn nhân. Hoặc cho phép gã này đe dọa tiểu thư Andrews dù là
bằng cách gì đi chăng nữa.

Từ phản ứng mạnh mẽ của gã, Jonathan ngờ rằng gã quan tâm tới

Victoria. Một sự ghen tị sơ khai trào lên trong anh, một phản ứng vô lý mà
anh chẳng thể nào khiểm soát nổi. Cái ý nghĩ có người đàn ông nào đó có
thể chạm vào Victoria chỉ khiến cơn giận càng thêm bùng nổ.

“Nào các quý ông”, giọng Victoria vang lên từ đầu cầu thang. Cả hai

ngừng lại khi nghe thấy tiếng gọi của nàng. “Anh Sinclair, nếu anh không
phiền, vui lòng để vải ở chân cầu thang. Tôi chắc là em gái tôi đã đưa cho
anh phần của mình rồi.”

Đến lúc đó Jonathan mới nhớ ra Victoria đã từng đề cập đến Sinclair,

người thường hay tới Luân Đôn để mua đồ giúp họ. Sinclair vừa là một
thương gia, cũng là một người đưa tin, nhưng hiện tại, anh ta xuất hiện như
một tên cướp biển. Jonathan thả anh ta ra và một sự thỏa mãn hiện rõ trên
gương mặt người đàn ông ấy.

“Đúng rồi, cô ấy đã trả cho tôi.” Sinclair phủi phủi cái áo chẽn, nheo

mắt nhìn Jonathan. “Thật khó mới tìm được số vải này, và tôi phải mua một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.