CHÀNG CÔNG TƯỚC BÍ ẨN - Trang 155

Khi ngài Nottoway trở vào nhà, Victoria thở phào nhẹ nhõm tạ ơn trời

đất. Anh ta vẫn còn sống. Và qua tiếng ồn ào càng lúc càng nhỏ dần, nàng
biết anh thật sự đã khiến bọn họ bỏ đi.

“Bọn họ đi hết rồi sao?” nàng thì thầm.

Anh gật đầu, cầm cây nạng. “Lúc này, bọn họ đồng ý giải tán.”

Một tiếng động nhẹ ở hành lang cho biết MacKinloch và bà Larson

đang ở đó. Cả hai đều không có vũ khí trong tay, nhưng sau khi nhìn ngài
Nottoway một hồi, bọn họ trở lại khu dành cho người hầu.

“Cám ơn,” nàng thì thầm khi chỉ còn lại hai người.

Tim nàng đập liên hồi, nàng không biết đêm nay nàng có còn ngủ nổi

không. Đám đông có thể sẽ phóng hỏa đốt nhà buộc nàng hoặc phải rời đi
hoặc sẽ bị thiêu sống, lạy Chúa, nàng thật ngu ngốc khi ở lại đây. Nàng đã
không hiểu hết những nguy hiểm mà một đám đông giận dữ có thể mang
tới. Nàng đã tự nguyền rủa bản thân cả triệu lần vì đã sợ chuyện rời khỏi
bốn bức tường này.

Ngài Nottoway đón nhận lời cảm ơn của nàng bằng một cái gật đầu,

nhanh nhẹn chống nạng di chuyển đến gần nàng. Dù anh đã tìm cách làm
giảm đi những mối đe dọa nhưng nàng vẫn nhận ra vẻ lo lắng trên khuôn
mặt anh. “Sáng mai, sẽ có mấy người phụ nữ đến giúp cô. Ta nói với bọn họ
cô cần người giúp may vá. Đổi lại, cô sẽ chia bớt lợi nhuận cho những
người tới giúp.”

Trước đây Victoria chưa từng nghĩ đến nhưng nó có thể giúp giải

quyết vấn đề của nàng. Nếu nàng đưa cho họ chỉ dẫn đơn giản, bọn họ hoàn
toàn có thể giúp được nàng. Nếu bọn họ thật sự giỏi trong việc may vá, vậy
thì nàng sẽ có nhiều thời gian để thiết kế thêm nhiều kiểu mới thay vì tự
mình phải làm hết mọi chuyện. Chuyện này còn tốt hơn mong đợi rất nhiều.

Nhưng mà... bọn họ không biết nàng đang may gì. Má nàng ửng hồng

khi nghĩ về việc đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.