CHÀNG CÔNG TƯỚC BÍ ẨN - Trang 179

“Hiện giờ tâm trí tôi đang ở đâu đâu, tôi phải quay trở về Scotland ngay lập
tức. Chúng tôi đã thuê một cỗ xe ngựa để đến đây”.

“Vậy xin hãy cho tôi được phục vụ bà. Tôi thật vinh hạnh nếu bà cho

phép anh đánh xe của tôi được đưa bà về nhà.”

“Thật lòng mà nói thì ngài rất tốt bụng nhưng tôi sẽ dùng xe của mình

thôi.”

“Trong thời điểm cận Giáng sinh thế này sao?” ông hỏi. “Bà không

thể tìm được ai trong lúc này đâu, mà người đánh xe của tôi lại không có
gia đình. Anh ta sẽ vui nếu kiếm được thêm chút tiền và được phục vụ bà là
niềm vinh hạnh của tôi.”

Tim bà se lại vì biết mình chẳng thể nào chấp nhận lời đề nghị đó.

Chuyện này là không phù hợp. “Ngài Alfred, tôi e là mình sẽ chẳng thể trả
nổi món nợ này đâu.”

Nụ cười của ngài Alfred trở nên buồn bã. “Phu nhân Lanfordshire, tôi

có một khoản thu nhập không đến nỗi nào và không có gia đình để giúp tôi
tiêu xài bớt khoản tiền đó. Có thể phục vụ bà thế này khiến tôi cảm thấy
mình đúng là một hiệp sĩ.” Ông đưa cốc rượu lên ra hiệu chúc mừng. “Tôi
không mong bà sẽ trả lại gì đâu. Ngoại trừ, có lẽ là một điệu nhảy với quý
bà duyên dáng.”

“Có thể, với một trong số mấy cô con gái của tôi”, bà đề nghị.

“Với bà thôi”, ông chỉnh. “Bà cho phép một người đàn ông cô đơn,

không còn trẻ trung gì nữa có được cơ hội tận hưởng một bữa tối thú vị
chứ.”

Dù rằng lương tâm đã lên tiếng cảnh báo chống lại chuyện này,

Beatrice lại thấy mình đang gật đầu đồng ý. “Tốt thôi. Nhưng chỉ một điệu
nhảy thôi nhé”.

~*~

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.