CHÀNG CÔNG TƯỚC BÍ ẨN - Trang 220

Má nàng nóng bừng khi nghe thấy lời ngụ ý đó và anh đưa tay vòng

quanh eo nàng, dịu dàng hơi nhích người về bên phải. “Anh đang làm gì
vậy, Jonathan?”

“Chúng ta sẽ đi tới một bước, chỉ vừa bước qua khỏi cửa thôi, không

có gì đâu”, anh hứa. “Nếu em nghĩ mình có thể chịu được.”

Ánh mắt nàng không rời khỏi anh. Trong đôi mắt đó, anh có thể nhìn

thấy sự nghi ngờ càng lúc càng tăng và bóng tối của hoảng loạn bao trùm
hết thảy. “Em không biết”, nàng thì thầm.

“Em sẽ thử chứ?”

Vòng tay ôm ngang cổ anh siết chặt và Victoria gật đầu. Nàng lại

nhắm mắt, và anh để nàng tựa vào người mình, tiến thêm một bước. Tuyết
ngập đầu gối họ, khi chân họ vừa chìm giữa tuyết trắng, nàng khẽ rùng
mình.

“Có lẽ chuyện này cũng chẳng phải ý tưởng hay ho gì đâu. Một hồi

chân của chúng ta sẽ ướt hết cho mà xem”, anh nhận xét. “Hay chúng ta
quay lại vào nhà đi.”

Nàng lắc đầu. “Không, chưa đâu.” Nàng khiếp hãi đứng im một hồi,

tuyết như muốn thổi tung chiếc nón trên đầu. Những bông tuyết chầm chậm
rơi dần dần phủ kín rèm mi và cả môi nàng.

Và rồi nàng mở mắt, nhìn quanh. Nỗi sợ hãi vẫn còn đó, nhưng sâu

thẳm, bên dưới sự sợ hãi là cảm giác chiến thắng. Dù vẫn chưa thể buông
anh ra, nhưng một nụ cười nhẹ phớt qua trên mặt.

~*~

Đường từ Luân Đôn về lại Scotland dài hơn Beatrice tưởng. Tuyết rơi

dày đến nỗi tưởng như không thể di chuyển được, bà đã phải thuê một chiếc
xe trượt tuyết để đi hết quãng đường còn lại. Bà co giật trên xe, dưới chân
đặt thêm mấy viên gạch nóng, nhưng cả người vẫn không ngừng run lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.