CHÀNG CÔNG TƯỚC BÍ ẨN - Trang 266

chuyến đi cuối cùng của mình. Nhưng nàng không nói gì, chỉ nhìn thẳng
vào mắt anh.

“Anh sẽ đuổi theo em và bắt kịp mọi người ngay khi có thể”, anh hứa.

Anh tiến tới bên nàng, nhanh chóng hôn nàng. “Nếu may mắn biết đâu
thằng nhóc đó nói sai và thật ra thì không có mối đe dọa nào hết.”

“Anh cũng đâu tin chuyện đó.” Sâu thẳm trong lòng mình, nàng có

thể cảm nhận được nguy hiểm đang rình rập quanh đây.

Anh lắc đầu. “Trước đây, những người này đã rời khỏi đất đai của

mình. Ngài bá tước không hề muốn anh đoạt được mảnh đất này nhưng hắn
nợ anh và không còn sự lựa chọn nào cả.”

Victoria nắm chặt tay anh. “Cẩn thận”, nàng nài nỉ. “Hứa với em đi.”

“Anh hứa.” Môi anh cong lên thành một nụ cười nhẹ. “Với lại, anh

vẫn còn một đêm động phòng.”

Khi họ đi khỏi nhà đã là hoàng hôn. Jonathan nhét hai cây súng lục

được nạp đầy đạn vào trong áo khoác trong khi những người dân bản địa
cầm đuốc trong tay. Dù chân đau nhức anh vẫn bước theo Cain Sinclair và
Paul Fraser mà không hề than vãn chút nào. Tất cả đều nghĩ lời cảnh báo
của cậu bé là đúng.

Một tiếng sau bọn họ chia thành bốn nhóm, tìm kiếm xung quanh nhà

Andrews. Jonathan đi về hướng bắc cùng với bác sĩ Fraser, người biết rõ về
mảnh đất này.

“Anh có nghĩ thằng nhóc đó nói thật không?”, anh hỏi Fraser.

Vị bác sĩ kìm cương ngựa, đưa mắt nhìn quanh. “Chậc, tôi không

nghi ngờ gì chuyện đó. Dù cho mấy người tá điền đã rời khỏi đất đai của gã
bá tước thì gã vẫn tìm cách đuổi bọn họ đi tiếp về phía bờ biển. Gã nói
muốn bọn họ trở thành ngư dân.”

“Nhưng anh không tin chuyện đó.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.