CHÀNG CÔNG TƯỚC BÍ ẨN - Trang 384

"Không đúng thế, chồng và vợ không nên ở xa nhau. Làm sao ngài lại

nghĩ làm thế thì cô ấy sẽ thấy hạnh phúc được?" Bà vẫy ngón tay về phía
anh. "Nếu ngài mà là chồng tôi, thì tôi..." Giọng nói của bà ngừng hẳn khi
một con quạ lao thẳng vào cửa kính. "Lạy Chúa, xin người cứu vớt chúng
con." Bà Larson trừng mắt nhìn anh hầu. "Đó chính là linh hồn tội lỗi."

Bà choàng khăn lên đầu để tránh mưa rồi mở cửa. Đúng vào lúc đó,

Jonathan trông thấy một người đàn ông vội vã băng qua thung lũng, mưa
tuôn xối xả lên người anh ta. Dù không thấy rõ gương mặt người đàn ông,
nhưng dự báo của Larson khiến anh tự hỏi, làm sao anh ta lại cứ xăm xăm
tiến về phía này.

Rồi khi nhận ra gương mặt Cain Sinclair, một sự căng thẳng siết chặt

tim anh. Theo dáng vẻ bên ngoài nhếch nhác, có lẽ anh ta đã phải chạy hàng
giờ.

Sinclair thở không ra hơi, quần áo ướt đẫm mắc mưa. “Vợ của ngài…

tai nạn xe ngựa.” Đó là tất cả những gì anh ta có thể nói.

Lạy Chúa. Không khí như bị hút hoàn toàn khỏi buồng phổi khi anh

nghĩ Victoria có thể bị thuơng hoặc thậm chí là chết. Anh không thể chịu
nổi ý nghĩ đó. Anh gần như không thể nói gì ngoài hỏi, “Nàng còn sống
chứ.”

Sinclair gật đầu, chỉ vào con đường phía sau. “Khỏang mười dặm, sau

ngọn núi. Chúng ta cần có ngựa.”

Jonathan cảm thấy vai mình buông thõng, dù rằng thâm tâm anh vẫn

đang run rẩy. Anh biết nàng sợ ở bên ngoài đến thế nào, và mỗi phút phải ở
một mình, nàng sẽ lại càng thêm đau đớn. “Sao ngươi để nàng ở lại đó?”

“Melford bắt cóc bà ấy,” Sinclair đáp. “Thằng khốn đó bắn vào ngựa

của tôi và hai con còn lại không thể đi đuợc. Có vẻ bọn chúng bị khập
khiễng sau vụ tai nạn. Nếu không tôi đã đưa bà ấy đi cùng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.