CHÀNG MÙ EM YÊU ANH - Trang 106

Tang Vô Yên cũng không vỗ. Đột nhiên cô cảm thấy những biểu ngữ đỏ

tươi treo trên phông sân khấu cũng thật nhức mắt.

Trong những tràng vỗ tay vang dội đó, cô nhớ lại lời Tô Niệm Cầm nói

khi thảo luận về vấn đề của Tiểu Vi.

Đúng vậy. Họ, thậm chí bao gồm cả bản thân mình trong đó đều không

hiểu những đứa trẻ này thực sự cần gì. Hoặc có thể nói không phải không
hiểu mà là chưa bao giờ muốn hiểu cả.

Khi chương trình kết thúc, mấy nhà báo đến muộn không chụp được gì

đành phỏng vấn vài tình nguyện viên và mấy.

Trong đó lại có Tiểu Vi.

Trong quá trình phỏng vấn, nhà báo nhắc đi nhắc lại những từ ngữ nhạy

cảm như “bỏ rơi, cô nhi, tàn tật” trước mặt bọn trẻ. Nghe thấy những lời
này có đứa tỏ ra thản nhiên, có đứa còn lộ ra vẻ đau thương không phù hợp
chút nào với tuổi của chúng.

Sau đó Tiểu Vi lại đọc thuộc lòng những lời dài dòng ban nãy với vài cái

micro, lần này còn lưu loát hơn lần trước. Tang Vô Yên cũng thoáng hiểu ra
nguyên nhân khiến mình thấy khó chịu là gì.

Trước khi họ ra về, Tiểu Vi lưu luyến tiễn họ ra tận cổng.

“Còn sớm như vậy, chúng ta làm gì đi”. Tang Vô Yên nói ra mục đích

thực sự của chương trình hôm nay.

“Không thích”. Tô Niệm Cầm nói.

“Tô Niệm Cầm, anh nên cảm ơn em. Nếu không phải vì có mặt em, chưa

biết chừng người ta đã phỏng vấn anh rồi. Em mua hai chiếc vé vào khu vui
chơi đối diện, chúng ta cùng đi đi, không đi thì tiếc lắm”.

Tiểu Vi kéo gấu áo Tô Niệm Cầm: “Thầy Tô, thầy đồng ý đi. Đáng lẽ cô

Tang bảo sẽ đưa em đi, nhưng các cô ở viện không đồng ý, bây giờ thầy đưa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.