CHÀNG MÙ EM YÊU ANH - Trang 121

lùng của anh. Bản thân cô cũng không ngờ mình lại không kìm được mà
khóc thật.

Nước mắt đã trào ra là không thể nén lại được.

“Em đã làm gì sai chứ? Tại sao lúc nào anh cũng hung dữ với em như

vậy. Lần gặp trong thang máy em muốn giúp anh là sai; hôm lễ Tình nhân
em muốn đưa anh về nhà là sai; em xin anh đóng giả bạn trai em cũng là
sai; em mua đồ cho Tiểu Vi vẫn là sai. Em ốm nặng, không ngủ được muốn
nói chuyện với anh sai càng thêm sai. Cho nên anh ghét em, cứ châm biếm
chế nhạo em, đúng không?”.

Cô giật một tờ khăn giấy lau nước mũi, tiếp tục kể lể: “Bây giờ em đau

đầu hoa mắt, tay chân bủn rủn, trong đầu cứ như có cái búa đập boong
boong ấy, khó chịu chết đi được. Anh đã không thương em thì chớ lại còn
hung dữ với em”.

Căn phòng khách vốn yên tĩnh giờ ngập tràn tiếp khóc lóc kể lể của Tang

Vô Yên.

Tô Niệm Cầm ngồi bên cạnh, thực sự có cảm giác bất lực hoàn toàn, thấy

cô ấy tạm ngừng kể lể bèn nói: “Nước nguội rồi”. Sau đó đưa cốc nước cho
cô với hi vọng chuyển sự chú ý của cô sang chỗ khác.

Giọng nói của anh hòa nhã hơn lúc nãy nhiều.

Tang Vô Yên uống mấy ngụm nước cho nhuận họng, tiếp tục vừa lau

nước mắt vừa nức nở nói: “Em là bệnh nhân, sao anh lại nhẫn tâm bắt nạt
em như vậy”.

Tô Niệm Cầm không dám đáp lời cô nữa, chỉ sợ lại sinh chuyện, thế là

anh mở cuốn sách lúc nãy ra đọc tiếp. Có điều tốc độ chậm hơn lúc đầu
nhiều.

Tang Vô Yên quấn chăn nằm co tròn bên chân anh, lưng tựa vào ghế

sofa, khóc một hồi cũng thấy mệt, thêm vào đó Tô Niệm Cầm cứ như người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.