CHÀNG MÙ EM YÊU ANH - Trang 139

Hôm sau, Tang Vô Yên nằm trong lòng Tô Niệm Cầm, kể lại cuộc đối

thoại với Hứa Tây. Cô không phải là người chuyện gì cũng có thể giữ trong
lòng, có bất cứ động tĩnh nào đều phải báo cáo ngay, nếu không sẽ cảm thấy
vô cùng khó chịu.

“Nếu anh dám lừa dối em điều gì, em cũng sẽ không tha thứ cho anh”.

Tang Vô Yên giận dữ nói.

Tay anh đang vuốt tóc cô, nghe thấy vậy hơi khựng lại một chút.

Tang Vô Yên vừa từ chỗ Tô Niệm Cầm về, Trình Nhânliền nói: “Mẹ cậu

lại gọi điện báo cậu nhất định phải về”.

“Ừ”. Tang Vô Yên lập tức xẹp lép như quả bóng xì hơi, sắc mặt rất ảm

đạm.

“Cậu nên nói chuyện rõ ràng với bố mẹ cậu, dù gì họ cũng chỉ muốn tốt

cho cậu thôi”.

“Nhưng họ không có quyền quyết định tương lai của tớ. Tớ muốn làm gì,

có muốn học tiếp không đều nên do tớ tự lựa chọn”.

Hai người đang nói chuyện thì điện thoại lại đổ chuông. Ánh mắt Trình

Nhân đầy vẻ ‘Chắc chắn là tìm cậu’: “Cậu nghe lời luôn cho rồi, nếu không
tớ điên mất”.

Quả nhiên là mẹ cô.

“Mẹ, con thực sự muốn ở lại đây, sẽ không về đâu, con ở đây bốn năm

rồi, con thích nơi này.

“Bố mẹ sẽ hại con sao? Không phải vì muốn tốt cho con sao, con xem

con làm bố con giận đến thế nào. Có bao nhiêu người muốn vào học viện
học mà không được, dành riêng cho con một suất thì con không chịu. Mới
ra ngoài bốn năm đã không chịu nghe lời rồi, hồi đó không nên cho con học
ở nơi khác mới phải”. Mẹ cô nói giọng địa phương, mắng cô một thôi một
hồi với tốc độ rất nhanh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.