CHÀNG MÙ EM YÊU ANH - Trang 141

“Mẹ...”.

“Nếu con vì cậu ta mà muốn ở lại đây thì mẹ không muốn con ở lại một

giây nào nữa. Bố con sẽ xin nghỉ cho con vào trường, con phải về với mẹ”.

“Ít nhất mẹ cũng phải gặp anh ấy rồi hãy kết luận chứ, được không mẹ?”.

“Nhà chúng ta không thừa nhận quan hệ của hai đứa, gặp cái gì mà gặp”.

“Mẹ...”.

“Nhân lúc hai đứa còn trẻ chưa làm gì hối hận, cắt đứt sớm đi”. Mẹ cô

ám chỉ.

“Chúng con thật lòng, sao bố mẹ lại phản đối, chỉ vì mắt anh ấy sao?”.

“Chỉ vì? Con cho rằng đó là chỉ vì sao? Con còn nhỏ, chưa trải qua

những chuyện vụn vặt trong cuộc sống, chưa biết những đắng cay mặn ngọt
trong đó đâu. Mẹ không phủ nhận tình yêu mà hai đứa tôn thờ, nhưng hiện
thực không như con tưởng tượng đâu. Từ nhỏ đến lớn con sống trong sự
bao bọc của gia đình, bố con chiều con đến mức nâng như nâng trứng, hứng
như hứng hoa. Con đã trải qua những gì? Con có thể trải qua những gì?”.

“Con sẽ học, con sẽ học nấu cơm, tiền, học chăm sóc con và anh ấy. Hơn

nữa Tô Niệm Cầm anh ấy hoàn toàn không cần con chăm sóc”.

“Mẹ nuôi con lớn ngần này không phải vì muốn con dùng nửa đời người

để chăm sóc một người như vậy. Hơn nữa cậu ta còn là trẻ mồ côi”.

“Không phải, không phải thế, anh ấy có người thân, anh ấy không phải là

trẻ mồ côi”. Tang Vô Yên nói: “Mẹ... mẹ nên gặp Niệm Cầm, anh ấy là một
người đàn ông rất xuất sắc, hơn nữa anh ấy rất yêu con”.

“Trước kia mẹ đã từng nói với con, yêu không chỉ là một sự xốc nổi, mà

còn bao hàm cả cảm giác an toàn và trách nhiệm. Đối với một người tàn tật
có lai lịch không rõ ràng như vậy, ngay cả trong nhà có những ai cậu ta
cũng không nói cho con biết mà có thể gọi là yêu sao?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.