CHÀNG MÙ EM YÊU ANH - Trang 167

“Một công cụ sưởi giường không có quyền hiểu anh!”. Tang Vô Yên nói

không chút kiêng nể: “Anh nói anh lớn lên ở cô nhi viện, em liền ngu ngốc
tưởng anh là trẻ mồ côi thật, thấy buồn cho anh oán giận vì anh, anh đứng
bên xem kịch phải không? Thấy rất thú vị đúng không. Anh cảm thấy anh
có tiền, giả vờ không cho em biết thấy rất hay đúng không? Tiền bạc gì chứ,
nhà họ Tô gì chứ, em không thèm!”.

Tô Niệm Cầm nhắm mắt lại: “Nếu em không muốn đi thì thôi”. Anh

đứng dậy, lạnh nhạt nói.

“Tô Niệm Cầm!”. Tang Vô Yên càng giận dữ hơn: “Anh có thể đừng bá

đạo như thế này được không!”.

“Người đi dò hỏi người khác là em, người không đi cũng là em, sao có

thể nói anh bá đạo được”. Tô Niệm Cầm xoay lưng lại với cô, giọng điệu lại
trở nên châm biếm như trước kia.

“Anh!”. Tang Vô Yên không nói lại anh, tức quá giậm châđẩy cửa bỏ đi.

Tại sao Tô Niệm Cầm lại như vậy.

Cô đã đủ buồn rồi, rõ ràng là Tô Niệm Cầm không đúng, anh đã không

giải thích cũng chẳng an ủi, lại còn nổi giận với cô. Cô vốn không giận anh
thật, chỉ cảm thấy hơi buồn, tại sao anh không nói với cô những chuyện đó,
nên mới cáu với anh một chút, chỉ muốn anh dịu dàng dỗ dành là được,
thậm chí nói năng nhẹ nhàng cũng xong. Nhưng tại sao anh luôn như vậy.

Tang Vô Yên cứ nghĩ đến đây là lại muốn hét ầm lên:

“Tô Niệm Cầm, anh là đồ ngốc! Đồ ngốc!”.

Nói chuyện không bao giờ nghĩ đến cảm xúc của người khác, luôn coi

mình là nhất.

Làm gì cũng không hỏi ý kiến của người khác, không bao giờ dùng

những câu như “Được không?”, “Em thấy thế nào?”. Lúc nào cũng là ra
lệnh, không chịu thay đổi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.