CHÀNG MÙ EM YÊU ANH - Trang 190

Tô Niệm Cầm liền giận dữ nói: “Tất nhiên cô là người vui mừng nhất

rồi. Vì cô sẽ không cần bực mình nữa. Người đàn ông cô khinh ghét và vứt
bỏ này cuối cùng cũng dùng tình yêu của anh ta đi trói buộc người khác,
không còn bám theo cô nữa! Tô phu nhân, cô hoàn toàn không cần tự mình
đa tình như thế, con trai kế của cô đời này chưa bao giờ yêu cô!”.

Sắc mặt Dư Vi Lan trắng bệch, rất lâu sau mới trở lại bình thường: “Bao

nhiêu năm rồi, cậu mới nói ra những lời này. Có thể thấy cậu thật lòng thích
cô Tang”.

“Tôi có thích cô ấy hay không không liên quan đến cô”.

“Ngày mai cả nhà hòa thuận ăn bữa cơm, để cô Tang khỏi chê cười. Tôi

đi đây, Niệm Cầm”.

Dư Vi Lan vừa lên xe thì thấy một cô gái tóc ngắn đứng trước cửa nhà

Tô Niệm Cầm, lục tìm chìa khóa trong túi xách, tìm mãi mà không thấy,
đành nhấn chuông cửa.

Chắc cô ấy chính là Tang Vô Yên, một cô gái phương Nam nhỏ nhắn

xinh xắn. Cô kéo kính xe, mệt mỏi tựa vào lưng ghế, bảo tài xế lái xe đi.

Tang Vô Yên hơi cuống, cô không mang chìa khóa, mong là Tô Niệm

Cầm không ra ngoài, vừa nghĩ vậy cô vừa nhấn chuông cửa.

“Đủ rồi! Dư Vi Lan!”. Cô vừa mở cửa vừa nghe thấy tiếng gầm của Tô

Niệm Cầm.

Cô nhìn thấy gương mặt giận dữ của anh bèn sững lại: “Em quên mang

chìa khóa”.

Sau đó không bận tâm đến vẻ ngại ngùng của Tô Niệm Cầm, cô ch như

bay về phòng thu dọn đồ đạc.

“Em làm gì vậy?”. Tô Niệm Cầm thấy có điều khác lạ.

“Thu dọn đồ đạc”. Cô nói: “Xin lỗi bố anh hộ em, ngày mai em không đi

được”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.