Cô chỉnh lại tóc, ngẩng đầu lên: “Niệm Cầm”. Cô thấy Tô Niệm Cầm đã
tỉnh, cảm thấy hơi ngại.
Tô Niệm Cầm bỏ chăn ra, rời khỏi giường. Anh mặc nguyên quần áo nên
sau một đêm chúng đã nhăn nhúm lại, anh nói:
“Ông ấy vẫn ổn chứ?”. Anh không dám ngủ, sợ khi tỉnh dậy người đàn
ông đó đã không còn trên đời này nữa.
“Ít nhất cũng không ác hóa. Tiểu Lộ nói cậu rất lo lắng”.
Tô Niệm Cầm quay mặt đi, che giấu tâm trạng của mình.
Dư Vi Lan bước tới gần, chỉnh trang lại quần áo cho anh.
“Cậu cao lên rồi”. Tay Dư Vi Lan dịu dàng như tay mẹ.
“Ừ”. Tô Niệm Cầm đột nhiên rất yên lặng
“Trước kia cũng thường quên không lật cổ áo”. Dư Vi Lan cười.
“Ai bảo tôi không nhìn thấy gương”.
“Gương vốn là đồ thừa đối với cậu, người nào xấu mới thường xuyên
làm dáng trước gương”.
“Tôi chưa tùng nhìn thấy hình dáng của mình, không biết mình trông thế
nào”.
“Có lúc con người cũng có thể trở thành cái gương, chẳng lẽ cậu chưa
từng nghe thấy tiếng con gái xì xào khi cậu đi qua sao”.
“Có lẽ vì tôi quá xấu”.
“Nếu cậu xấu, Tiểu Lộ chắc chắn sẽ không cùng cậu ra đường”.
“Cô ấy quan tâm đến ngoại hình vậy sao?”. Tô Niệm Cầm nghiêng đầu.
“Tất nhiên rồi. Nó thường chỉ thích cái gì đẹp mắt”. Dư Vi Lan cười:
“Tôi đã nghe bài hát của cậu, đều rất hay. Nhưng í
“Tôi tiêu tiền không nhiều, nhà cũng do mẹ để lại, nên không cần chăm
chỉ làm việc ngày đêm để kiếm tiền”.
“Nhưng sau này cậu cần nuôi vợ, lại còn rất nhiều trẻ con nữa. Họ sẽ
không tiết kiệm như cậu đâu. Mà sáng tác cũng cần linh cảm nữa”.
“Vậy thì sau này tôi sẽ đi dạy học ở trường dành cho người mù, phải bắt
hiệu trưởng phát tiền lương và mua bảo hiểm cho tôi”.
“Có thể suy xét”.
Dư Tiểu Lộ đang bê đồ vào, thấy hai người nói chuyện với nhau bèn nhẹ
nhàng lùi ra. Cô vốn tưởng Tô Niệm Cầm tỉnh dậy sẽ nổi điên vì hôm qua