CHÀNG MÙ EM YÊU ANH - Trang 212

người đàn ông không coi mình ra gì, sau đó còn vào trong để tự chuốc nhục
vào thân.

“Cô cười cái gì?”. Tô Niệm Cầm tức giận hỏi.
“Không có gì”. Dứt lời liền quay người bỏ đi.
Khi xuống tầng một, ở cửa thang máy cô va vào một bác sĩ thực tập đang

bê đ

Chiếc khay rơi xuống, một đống thuốc rơi đầy ra đất.
“Này... cô đi cái kiểu gì thế hả!”. Bác sĩ thực tập trẻ vừa nhặt đồ vừa

trách móc. Anh ta vừa ngẩng lên thì thấy mặt Tang Vô Yên đã giàn giụa
nước mắt.

“Cô đừng khóc, tôi có mắng cô đâu. Đều là lỗi của tôi, đi đường không

nhìn thấy cô”.

Tang Vô Yên chầm chậm ngồi xuống, vùi đầu vào gối khóc òa lên.

5

Đúng lúc này điện thoại đổ chuông.
Trước khi nhìn vào số điện thoại gọi đến trên màn hình, trong lòng cô

còn chút hi vọng, ngầm trông đợi đó là Tô Niệm Cầm gọi đến.

Kết quả là mẹ cô gọi. Cô lau nước mắt, ra ngồi ở dã ghế ngoài cửa phòng

khám, hít sâu một lúc lâu mới gọi lại cho mẹ.

“Vô Yên, đến chưa con?”. Mẹ cô quan tâm
“Vừa đến ạ”.
“Bố cậu ta vẫn ổn chứ?”.
“Mẹ đừng lo, cứ chăm sóc bố con là được rồi. Nhà người ta đông người

lắm”. Tang Vô Yên thoải mái nói với mẹ vài câu rồi cúp máy.

“Lúc đó cậu không cho anh ta một cái bạt tai đúng là vận may của anh

ta”. Trình Nhân than.

“Tớ chưa tát ai bao giờ, không xuống tay được”. Tang Vô Yên nói.
“Không sao, sau này luyện tập nhiều nhiều là thành thạo liền”.
“Cậu cút đi!”.
Buổi tối, cô một mình đi ăn đồ Tứ Xuyên, không ngờ lại gặp Nhiếp Hy ở

cửa nhà hàng.

“Nhà hàng này nấu đúng vị nhất. Trước kia tôi rất hay ăn, hôm nay đi

qua nhớ ra mới vào ăn mấy món, không ngờ lại gặp cô ở đây”. Nhiếp H>

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.