CHÀNG MÙ EM YÊU ANH - Trang 268

“Em…” Bành Nhuệ Hành nhìn Tang Vô Yên, kiếm cớ: “Em đang hỏi cô

đây về tình hình đồ ăn.

Tang Vô Yên đang nhặt mảnh bình vỡ.
“Cô ta là ai?”. Bành Đan Kì hỏi.
“Một nhân viên”. Bành Nhuệ Hành nói.
“Không thể nào, cô ta không mặc đồ làm việc, cũng không đeo thẻ nhân

viên”. Xem ra cô thông minh hơn Bành Nhuệ Hành nhiều.

Cô đánh giá người gây chuyện này một lát, vì sự cố này làm tiếng nhạc

bị đứt đoạn nên một số người hiếu kì đã vây xung quanh.

“Xin hỏi cô có thiệp mời không?”. Một người phụ trách bữa tiêc bước tới

hỏi.

“Tôi…” Tang Vô Yên gãi đầu: “Tôi tới cùng bạn.”
Cuối cùng cô cũng biết thế nào gọi là ăn của người thì khó nói rồi.
“Hả? Bạn nào? Người ở đây chúng tôi đều quen cả”. Bành Đan Kì
Bành Đan Kì nhìn vẻ mặt cô gái áo đỏ này hình như đã đoán chắc là cô

chuồn vào đây ăn chùa. Tang Vô Yên nhìn ra xung quanh, lúc này người
vây quanh lại rất đông, cô không đủ cao để nhìn thấy Tô Niệm Cầm ở đâu.

“Khụ khụ...”. Bành Nhuệ Hành đứng ra giải vây: “Kì Kì, chị thế này

chẳng lịch sự chút nào”. Anh nghĩ ăn thì ăn chứ sao, dù gì thêm một người
cũng không nhiều, cũng không phải là phóng viên hay phần tử phạm tội, chị
họ của anh có mấy cái thói không ai mê được.

“Bạn gái mới của em à?”. Bành Đan Kì dường như nhìn ra chút manh

mối.

“Không phải. Em gái này quá giảo hoạt, không bị em lừa”.
Bành Nhuệ Hành phủ nhận.
Lúc này, một cánh tay từ phía sau kéo tay Tang Vô Yên: “Sao vậy?”. Là

Tô Niệm Cầm.

“Em làm đổ bàn thức ăn của người ta”. Tang Vô Yên dẩu môi nói.
“Không sao, cô Bành và anh Bành sẽ không bận tâm đâu”. Tô Niệm

Cầm bước tới gần hơn.

Bành Đan Kì thấy Tô Niệm Cầm cũng ra giải vây bèn tươi cười: “Không

sao. Gọi người thu dọn là được”. Dùng lại một chút rồi hỏi: “Niệm Cầm, cô
đây là bạn của anh à?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.