CHÀNG MÙ EM YÊU ANH - Trang 334

“Em đang rửa bát”. Giọng Tang Vô Yên vọng ra từ bếp, còn có tiếng

nước.

Tô Niệm Cầm lần mò đi vào trong bếp, ôm eo cô tù phía sau, vùi mặt

vào tóc cô.

“Sao thế?”. Cô chọc chọc ngón tay dính dầu mở vào má anh.
“Không có gì”. Anh khẽ nói, một lúc sau lại tiếp: “Vô Yên, đừng học

nữa, về thành phố A với anh nhé”.

“Tô Niệm Cầm, hóa ra anh phong kiến dữ”. Cô tiếp tục rửa bát.
“Sao lại phong kiến?”.
“Còn cấm phụ nữ ra ngoài học chữ, không phải anh ghen tị em có văn

hóa hơn anh đấỵ chứ”.

Tô Niệm Cầm không còn gì để nói.
“Bằng cấp một anh cũng không có, đừng tưởng em không biết, Tiểu Lộ

đã bán đứng anh

Anh bật cười.
Anh về nhà họ Tô, gia đình không đưa anh vào trường dành cho người

mù, trong mắt mẹ, chỉ là thị lực của anh kém, không liên quan gi đến mù
lòa, hơn nữa bà cho rằng con trai nên tiếp xúc với người bình thường, thế là
mời riêng gia sư đến nhà dạy anh. Vì vậy có thể nói Tô Niệm Cầm chưa bao
giờ đến trường học.

“Anh đã hỏi Lí Lộ Lộ rồi, cô ấy nói bọn em gần như không còn giờ học

nữa, luận văn tốt nghiệp có thể viết ở thành phố A, em lại có thể ở bên
anh”.

“Anh gặp cô ấy lúc nào vậy, sao em không biết?”. Tang Vô Yên tiếp tục

rửa bát.

Tô Niệm Cầm im lặng vùi mặt vào vai cô, ôm càng chặt hơn.
“Niệm Cầm, anh sao thế? Trước kia anh có bám em thế này đâu?”.
“Sợ em bị người ta cướp mất”.
“Ai mà còn hấp dẫn hơn cả anh thế”.
“Trình Nhân”. Tô Niệm Cầm khẽ nói.
Tang Vô Yên cười khúc khích: “Tiểu Tô, anh ghen gì mà rộng quá

vậy?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.