CHÀNG MÙ EM YÊU ANH - Trang 50

“Anh ấy không phải là giáo viên ở chỗ chúng tôi”. Tiểu Vương nói vậy

về Tô Niệm Cầm.

“Không phải sao?”.

“Cô giáo Trịnh dạy môn chữ nổi nghỉ đẻ, cô giáo Từ thì nghỉ hưu, nhà

trường vốn định mời cô ấy ở lại dạy, nhưng cô ấy tới nhà con gái ở tỉnh
ngoài chăm cháu ngoại, nên trường thiếu giáo viên. Sau đó hiệu trưởng Phí
quen thân với thầy Tô, mời thầy về dạy luôn, xem ra phải dạy hơn nửa
năm”.

“Thế anh ấy làm nghề gì? Không dạy ở những nơi khác sao?”.

“Tôi không biết”. Tiểu Vương lắc đầu: “Anh ấy chả bao giờ buôn chuyện

gì với chúng tôi”.

“Ừ”.

“Nhưng mắt anh ấy như thế thì làm được gì nhỉ”. Tiểu Vương hỏi lại.

Tang Vô Yên nhún vai, xoay xoay chiếc bút bi trong tay còn đầu óc thì

đã bay đến chỗ nào rồi.

Hồi tiểu học cô rất nhỏ con, học kì nào xếp hàng tập thể dục cũng đứng ở

cuối hàng đầu tiên. Dù là tập thể dục giữa giờ hay học giờ thể dục, người
đứng cạnh cô luôn là Hoàng Tiểu Yến. Hai đứa loắt choắt đứng cạnh nhau
thành ra trông cũng ra dáng. Tình cờ nhà Hoàng Tiểu Yến ở rất gần nhà cô,
luôn hẹn hò đi về cùng nhau nên mấy năm tiểu học lúc nào hai đứa cũng
như hình với bóng.

Một năm, mỗi lần cô và Hoàng Tiểu Yến về nhà sẽ gặp một anh mù ở

bến xe bus. Tuy hai mắt anh không nhìn thấy gì nhưng nó không hề ảnh
hưởng đến cuộc sống của anh. Vì anh rất đẹp trai, lại thân thiện hòa nhã nên
thỉnh thoảng lại có người cùng đợi xe tới bắt chuyện với anh, hỏi thăm hay
giúp anh việc gì đó, trong số đó có Hoàng Tiểu Yến.>

Khác hẳn cô, Hoàng Tiểu Yến là một người rất giỏi bắt chuyện với người

khác. Chỉ vài ngày là đã có thể trò chuyện rất thân thiết rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.