Tang Vô Yên tự nói một mình cả buổi, anh không có bất cứ một biểu
hiện nào, cô lại bắt đầu thấy tức. “Này, anh nói gì đi chứ”.
“Hình như tôi cũng có quyền không nói chuyện”. Tô Niệm Cầm thong
thả mở miệng, sau đó lại ngậm vào không nói thêm một chữ nào nữa.
3
Tô Niệm Cầm vốn định ngồi đó đợi cô đi trước, sau đó gọi người đến
đón. Không ngờ Tang Vô Yên ngồi lại chơi đến cùng luôn.
Mùa đông ở thành phố A tuy không có tuyết nhưng cứ ngồi im ở ngoài
trời một lúc lâu thế này vẫn rất lạnh. Viện mồ côi cách trường đại học A
không xa, con đường bên cạnh con đường này chính là phố ăn vặt ở cổng
phía bắc đại học A. Có rất nhiều sinh viên qua lại, thỉnh thoảng lại có người
đi qua rõ xa còn ngoảnh lại nhìn Tô Niệm Cầm rồi quay sang nhìn Tang Vô
Yên.
Chiều tối ngày lễ Tình nhân, có rất nhiều cặp tình nhân. Nhưng hai người
trông như một đôi đang cãi nhau.
Tang Vô Yên ngồi đó được một lúc đã thấy lạnh. Cô đeo găng tay, giơ
hai tay lên hà hơi rồi xát vào nhau, quay sang nhìn Tô Niệm Cầm, anh
không đeo găng tay, bàn tay nắm gậy dẫn đường đã tím tái cả lại nhưng vẫn
ngồi im không cử động. Tang Vô Yên chau mày, cô hoàn toàn không nghi
ngờ cho dù có chết cóng ở đây thì anh cũng sẽ không nhận thua.
“Anh lạnh không?”. Cô hỏi.
Tô Niệm Cầm im lặng, đổi gậy sang tay kia. Nếu không chú ý chiếc gậy
đó, anh ngồi như vậy khó mà nhận ra anh là một người mù. Anh quá đẹp
trai, đầu hơi ngẩng lên, thần thái kiêu ngạo, vẻ lãnh đạm tỏa ra từ trong
xương tủy.
Tang Vô Yên lấy khăn quàng cổ xuống, định trước khi đi sẽ quấn đôi bàn
tay đã đông cứng của anh lại, nhưng lại sợ bị anh từ chối, nhỡ anh vứt khăn