xuống đất, giẫm thêm mấy cái thì mất mặt chết đi được. Cô còn đang do dự
thì có người gọi cô.
“Tang Vô Yên!”.
Đúng là oan gia ngõ hẹp, người gọi cô chính là Hứa Tây và Ngụy Hạo.
Hứa Tây gọi tên cô xong liền kéo Ngụy Hạo lại gần, lại còn tỏ vẻ bề trên
nhìn cô.
Tang Vô Yên và Ngụy Hạo đã hoàn toàn tan vỡ, giờ họ càng có thể thản
nhiên đi ra đường.
“Hai người?”. Ngụy Hạo chưa từng gặp Tô Niệm Cầm.
Tang Vô Yên vênh mặt, thuận thế luồn tay vào cánh tay Tô Niệm Cầm,
tựa vào người anh, tỏ vẻ âu yếm nói: “Hẹn hò”.
Hứa Tây đánh giá cách ăn mặc và vẻ ngoài của Tô Niệm Cầm, tỏ ra hơi
ngạc nhiên.
Tang Vô Yên không muốn tỏ ra yếu thế mỉm cười. Thực ra trong lòng cô
đang thầm cầu xin Tô Niệm Cầm: Thầy Tô, Tô đại nhân, Tô đại thần, ngài
hãy làm việc thiện đi, cứ coi như anh hùng cứu mĩ nhân đi, cầu xin anh,
đừng khui ra là được. Cô ôm ấp hi vọng yếu ớt đó, thầm cầu khẩn anh
chàng này miệng dao găm nhưng bụng có tấm lòng bồ tát cứu vớt người
trong cơn hoạn nạn.
Khi ba cặp mắt này đều đang nhìn Tô Niệm Cầm, Tô Niệm Cầm vô cùng
ga lăng bỏ tay của Tang Vô Yên ra, nới rộng khoảng cách giữa hai người rồi
chậm rãi nhả ra một câu khiến Tang Vô Yên chỉ muốn chết luôn cho xo>
“Cô Tang, phiền cô tự trọng”.
Dứt lời anh đứng dậy dùng gậy dò đường, chầm chậm bước về phía
trước. Anh mặc một chiếc áo khoác dài màu xám sẫm, thân hình cao gầy,
nhìn từ đằng sau thật là hoàn mĩ. Nhưng lúc này Tang Vô Yên không có
tâm trạng đâu mà thưởng thức, chỉ hận một nỗi không thể lập tức băm vằm
bóng dáng ấy ra thành thịt băm.