CHÀNG MÙ EM YÊU ANH - Trang 72

“Anh…”. Tang Vô Yên không biết nói gì.

Hai người một người ăn nói cộc cằn, một người đỏ mặt xấu hổ. Một đôi

nam nữ đứng trên đường giằng co trong ngày lễ Tình nhân, khó tránh khỏi
khiến người ta hiếu kì. Có người đi chậm lại, trên làn đường dành cho xe
đạp, có người thậm chí còn dừng xe đứng nhìn họ.

“Sao anh lại là loại người như vậy”.

“Tôi là loại người nào?”.

Tang Vô Yên liếc nhìn anh, cô biết Tô Niệm Cầm sợ điều gì nhất. Vừa

rồi anh dám làm cô xấu hổ thì bây giờ cô nhất định cũng sẽ không tha cho
anh.

Sau khi hạ quyết tâm, Tang Vô Yên cắn chặt răng, nhè miệng ra, giả bộ

như vừa khóc vừa nói: “Sao anh lại là loại người này. Em theo anh nhiều
năm như vậy, lại còn cãi nhau với gia đình, cùng anh tới thành phố A, một
thân một mình không nơi nương tựa. Bây giờ còn có con của anh nữa, sao
anh nói đi là đi luôn, muốn đi hẹn hò với đứa con gái đó. Tối nay em còn
chưa ăn cơm tối, cả con và em đều đang đói đây, sao anh có thể nhẫn tâm
chạy đi vờn hoa ghẹo liễu, đi tìm con đàn bà đó chứ”.

Cô vừa nói vậy, những người đứng xem lập tức tỏ ra hóa ra là thế, tuy Tô

Niệm Cầm không nhìn thấy nhưng anh hoàn toàn có thể nghe thấy những
tiếng xì xào chỉ trích đó.

“Từ nhỏ anh đã tốt với em, bây giờ lại yêu người phụ nữ khác, nếu là

người khác em còn chịu được, nhưng cô ta lại là bạn thân nhất của em. Sao
các người có thể lừa dối em như vậy”. Tang Vô Yên vốn đang giả khóc,
nhưng nói một hồi không biết tại sao lại coi Tô Niệm Cầm là Ngụy Hạo, bắt
đầu thấy buồn thật, kéo tay áo Tô Niệm Cầm ngồi bên đường đau lòng khóc
thút thít, từ khóc giả thành khóc thật.

Xung quanh có người lắc đầu, tiếng chỉ trích càng lúc càng lớn.

“Vợ có con rồi còn ngoại tình”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.