Làm sao bây giờ? Ý mình đâu phải thế này, to chuyện rồi.
Sau đó để tránh ánh nhìn bom đạn và gai góc của ông và Taek Gi, Ji
Hyeon quay ngoắt đi, bắt đầu chuẩn bị gói ghém hành lý.
Ji Hyeon đã nói không cần đất và sẽ về Seoul cho nên phải vờ thu dọn
hành lý, nhưng sau khi gói ghém xong xuôi, cô lại chẳng biết phải làm gì
tiếp theo.
Sao mình lại nói về chuyện của ông bà làm gì, cứ thẳng như ruột ngựa
vậy. Đã thế lại còn nói không cần đất và sẽ về Seoul nữa chứ. Đầu mình
đúng là toàn bã đậu.
“Ừm, thực ra…”
Dù không biết ông định nói gì nhưng Ji Hyeon biết mình đang rơi vào
tình tiết vô cùng nan giải. Ông quay trở vào phòng còn Taek Gi vẫn đứng
yên tại chỗ. Ji Hyeon đóng cửa phòng lại, nhưng Taek Gi đã nhanh tay nắm
lấy cánh cửa.
“Tôi xin lỗi, cô Ji Hyeon. Tôi thật lòng xin lỗi.”
“…”
Đáng lẽ lúc này Ji Hyeon nên nói rằng anh không cần xin lỗi nữa, Taek
Gi nói vậy chắc đã ân hận lắm rồi. Cô hứa với mẹ xuống Kim Cheon cố
gắng làm lụng rồi nhận đất thừa kế để cho mẹ một cuộc sống an nhàn, vậy
mà đột nhiên lại nổi nóng tuôn ra hết cả chuyện hẹn hò bí mật của ông để
đến nông nỗi thế này.
“Tôi xin lỗi.”
Taek Gi liên tục nói xin lỗi. Nhưng Ji Hyeon đã trót nói sẽ không nhận
lời xin lỗi của Taek Gi cho nên nếu giờ nhận lời ngay thì cô đúng là một kẻ
ngốc, có điều nếu không chịu tha chứ cho Taek Gi, vấn đề có khi còn nan
giải hơn nữa. Dù sao cô cũng đã giả vờ gói ghém đồ đạc rồi.