Cứ tưởng Taek Gi sẽ giữ Ji Hyeon lại, ai ngờ câu chuyện đang diễn ra
đúng như ý muốn thì anh ta lại bảo để anh ta chở cô đi.
“Không cần đâu ạ!”
Ji Hyeon to giọng.
“Tôi xin lỗi.”
Taek Gi đã nói xin lỗi rồi. May quá!
Phải xin lỗi thêm một lần nữa chứ, Chang Taek Gi à! Anh phải níu kéo
dai dẳng hơn một chút nữa chứ.
“Cô đừng đi. Tôi xin lỗi.”
Phù, trời Phật ơi!
Ji Hyeon thấy rằng không thể bỏ lỡ cơ hội này được, nên chuyển từ ánh
mắt lạnh băng sang ánh mắt ấm ức, buồn bã nhìn Taek Gi.
“Tôi thật lòng xin lỗi đấy.”
“Thật lòng chứ?”
“Tôi thật lòng xin lỗi mà.”
Chang Taek Gi, anh luôn tỏ ra giỏi giang xăng xôi, vậy mà lúc này, khi
xin lỗi trông bộ dạng anh lại rụt rè nhút nhát đến thế. Bất kể thế nào những
lời tôi nói đều không hề có ý xấu.
“Về sau… nếu anh chưa biết rõ đầu đuôi thế nào thì đừng la lối người
khác ở chỗ đông người như thế nữa?”
Tốt đẹp rồi, tuy Ji Hyeon nói không cần đất nữa nhưng giờ bỏ đất mà về
thì suốt hai tháng trời cực khổ làm việc dưới cái nắng gay gắt thành ra công
cốc sao, vả lại có nhiều con mắt săm soi nên không thể bỏ đi như vậy được.
Thay vì bỏ đi nên bắt anh ta hứa thay đổi thái độ, để anh ta không quát
mắng linh tinh nữa.”