CHÀNG TRAI VƯỜN NHO - Trang 95

tiền vẫn là một con số trên trời. Thật ngốc nghếch khi mang đồng lương
hằng tháng chẳng biết có đủ một triệu won không, so sánh với một tài sản
khổng lồ như vậy. Nhưng cũng chính vì cái tài sản ấy mà bây giờ người
phải chịu khổ sở một mình ở chốn quê mùa này chính là Ji Hyeon. Người
thấy tiền sáng mắt và bất chấp mọi giá là bố mẹ, nhưng người phải chịu
đựng đâu phải họ mà chính là Ji Hyeon. Trong lúc cấp bách, mặc cho Ji
Hyeon hối thúc, mẹ vẫn chẳng chịu hiểu cho cô và cũng chẳng hề liên lạc
với bố. Mẹ không một lần hỏi han Ji Hyeon xem cô có cực lắm không? Có
mệt mỏi không? Chưa một lần nào mẹ an ủi cô rằng thôi con hãy bỏ đi,
đừng làm nữa, trái lại, bà đang tâm đẩy con gái xuống vùng quê Kim Cheon
hẻo lánh, mặc cái “quần phùng phình” đến nực cười, sống một cuộc sống
kham khổ mà chẳng nhận được một đồng tiền công. Dù có bôi hàng lớp
kem chống nắng, đội nón, đeo khăn thế nào đi nữa, Ji Hyeon rồi cũng sẽ trở
thành một cô thôn nữ đen như cột nhà cháy, mang đôi giày rẻ tiền lê lết, đi
máy cày câm cạch ra đồng. Thế mà bố mẹ cô cũng chẳng cảm thấy có lỗi
với con gái chút nào cả. Càng nghĩ càng thấy ấm ức, ấm ức cuối cùng
chuyển thành bực tức. Nỗi bực tức này biết để đâu cho hết. Mẹ! Sẽ chỉ có
con được thừa kế tài sản thôi, một bát nước xúp bố mẹ cũng chẳng có đâu!
Bố mẹ hãy cứ chờ mà xem!

[5] Khoảng 2.000.000 đồng Việt Nam.

“Càng nghĩ càng tức mà.”

Ji Hyeon bật phắt dậy rồi lại ngồi phịch xuống.

“Muốn có đất thừa kế thì bố hay mẹ xuống đây mà làm vườn, sao lại đẩy

cho con!”

Ji Hyeon tức run người.

“Ji Hyeon này, ta không giao vườn lại cho những đứa cháu khác mà giao

lại cho con, con giống bố con. Lũ kia đều là những đứa bán đất phủi tay ăn
sạch trước khi mực đóng dấu đất kịp khô.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.