CHARLIE BONE TẬP 1: LÚC NỬA ĐÊM - Trang 172

mông và lúc lắc tay giống như một cái đuôi. Charlie lắc đầu và nhún vai.
Bọn chúng làm gì vậy? Hành động đó chẳng có ý nghĩa gì cả.

Cả hai thằng kia rõ ràng là đang rất hào hứng về một điều gì đó, nhưng

Charlie muốn biết là cái thùng có an toàn không. Nó thử dùng hai bàn tay
tạo ra đủ lọai hình, để minh hoạ cho câu hỏi: "Có an toàn không? Cái thùng
ấy? Đâu rồi?"

Chẳng được cái tích gì. Benjamin và Fidelio hẳn đang có điều gì đó

khác trong đầu. Cho dù điều đó là gì thì Charlie cũng phải đợi đến tối nay
mới biết được. Nó vẫy tay thêm lần nữa và định chạy xuống cầu thang, thì
chợt nghe có tiếng bước chân ở bên dưới. Nếu chạy qua cánh cửa vào hành
lang rộng, thì nó sẽ bị lộ diện ngay bên ngoài phòng Manfred. Cách duy
nhất để thoát thân là chạy tiếp lên trên.

Khi Charlie bắt đầu rón rén lên tầng bốn, có tiếng nhạc văng vẳng khắp

khu vực cầu thang chật hẹp. Ai đó đang chơi đàn piano. Hay tuyệt. Đó là
một giai điệu mê ly, vừa mạnh mẽ lại vừa réo rắt. Người nghệ sĩ này có vẻ
làm chủ tất cả mọi cung bậc trên phím đàn.

Như thể có một sợi chỉ ma thuật kéo Charlie về phía âm thanh ấy. Nó

không dừng lại ở tầng bốn, mà cứ vậy leo lên tiếp, bây giờ thì chậm lại và
hơi sờ sợ, vì nhận ra mình không thể dừng lại được. Hơn nữa, nó sợ cái mà
nó có thể nhìn thấy khi lên đến đỉnh tháp.

Căn phòng mà nó cuối cùng cũng bước vào không trống trải như những

phòng kia. Phòng này chất đầy sách nhạc. Những chồng tập nhạc nằm dưới
sàn. Các kệ sách đóng trên những bức tường xếp kín những cuốn sách giao
hưởng đóng bìa da – chúng được xếp theo tên của các nhà soạn nhạc kiệt
xuất: Mozart, Chopin, Beethoven, Bach, Liszt. Một số cái tên quen thuộc
với Charlie, một số khác nó chưa bao giờ nghe nói đến.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.