CHARLIE BONE TẬP 1: LÚC NỬA ĐÊM - Trang 189

Sau này, tôi mới khám phá ra là chúng đã gửi Emma cho một gia đình

khác. Chúng nhất định không nói cho tôi biết là ở đâu. Lão giờ bị tàn tật
suốt đời sau cú ngã kia. Còn anh nhạc công trẻ tuổi kia thì tôi không bao
giờ nhìn thấy nữa. Tôi hiểu rằng cả anh ta và bé Emma của tôi đều ở trong
tình trạng còn tồi tệ hơn bị thôi miên. Họ sẽ bị yểm bùa suốt đời, nếu tôi
không tìm được cách giải bùa cho họ. Và vì thế, tôi lại đi tìm cách. Trong
cái thùng ghi Mười Hai Tiếng Chuông của Tolly có một âm thanh có thể
đánh thức bé Emma tỉnh lại. Gia đình Bloor biết được điều tôi đang làm, và
tất nhiên, họ muốn phá hủy sáng chế của tôi. Nếu cô ấn lên các mẫu tự,
từng chữ từng chữ một, ấn mạnh và cẩn thận, thì cái thùng sẽ mở ra...

"Vậy ra đó là cách mở cái thùng," Charlie nói.

"Khoan!" Fidelio giơ tay lên. "Nghe cái này đi đã!"

Suýt nữa thì tôi quên, giọng tiến sĩ Tolly lại cất lên. Tại sao chúng lại

muốn con của tôi? Bọn tôi, giáo sư Bloor và tôi, cùng là sinh viên với nhau.
Việc tôi thổ lộ những bí mật riêng tư của mình với người bạn cũ là lẽ tự
nhiên. Tất nhiên, tôi không thể nói cho ai khác. Rằng Emma biết bay. Việc
chỉ mới xảy ra một lần khi bé được vài tháng tuổi. Nhưng biết đâu đấy...?

Hãy bảo trọng, Julia. Đoạn ghi âm này đã hết. Người bưu tá đang ở

ngoài cửa. Vĩnh biệt chị.

"Mấy bồ nghĩ thế nào?" Fidelio hỏi. "Một câu chuyện hay chứ hả?

Tưởng tượng coi! Con bé đó, dù nó là ai đi chăng nữa, thì tuyệt nhất là nó
biết bay".

" Mình nghĩ đó là Emilia Moon," Charlie thì thào. "Và người đánh

organ..."

"Người đánh organ thì sao?" Fidelio hấp tấp hỏi.

"Không sao cả," Charlie đáp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.