CHARLIE BONE TẬP 1: LÚC NỬA ĐÊM - Trang 29

"Mẹ không nghĩ trong nội Bone có lấy một gờ-ram tình yêu nào. Đối

với những người trong nhà Yewbeam, việc Lyell chết chỉ là kết thúc một
giai đoạn xui xẻo. Nhưng họ lại quan tâm đến con, Charlie. Biết đâu con lại
có phép thì sao? Họ nhận ra phải chăm sóc con cho đến khi biết con có
phép không. Cho nên họ cho mẹ một căn nhà, cho ngoại Maisie sống
chung. Sau đó nội Bone đến. Để canh chừng chúng ta mà. Rồi tới ông cậu
Paton, bởi vì... à... mẹ nghĩ chắc tại ông ấy không có chỗ nào khác để ở. Mẹ
biết ơn tất cả mọi thứ, cho đến khi tất cả đám hình biến mất. Đó là điều mẹ
không thể hiểu nổi. Dĩ nhiên nội Bone nói là nội không hề động đến
chúng."

Charlie lắng nghe câu chuyện của mẹ rồi lắp ráp các sự kiện lại với

nhau. Nó lầm bầm:

"Con biết vì sao tất cả hình của ba biến mất rồi. Nội Bone không muốn

con nghe thấy điều ba con cần phải nói."

"Nhưng Charlie, lúc đó con mới có hai tuổi. Lúc ấy nội không hề biết

con có cái tài kỳ cục là nghe được tiếng nói."

"Nhưng nội đoán được," Charlie nói. "Trong dòng họ thể nào cũng có

người như vậy rồi."

Vẻ mặt nghiêm trọng của nó kiến mẹ nó phì cười. Cô hôn nó và bảo nó

đừng lo lắng về nhà Yewbeam nữa. "Và cũng đừng lo lắng gì vụ Học viên
Bloor. Dù gì thì ngày xưa ba con học ở đó ra mà."

"Ba có tài phép chứ mẹ?"

"Ồ, có chứ," mẹ nó nói khi ra đến cửa. "Nhưng không phải như kiểu của

con, Charlie à. Ba không có phép. Ba là một nhạc công."

Khi mẹ đi rồi, Charlie trằn trọc không sao ngủ được. Có quá nhiều thứ

ngổn ngang trong đầu nó. Quả là không yên ổn nổi khi nghĩ mình lại là con

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.