"Chắc chắn," Fidelio tán thành. "Việc kế tiếp chúng ta phải làm là tìm
cho ra những giấy tờ đó."
Charlie hình dung ra viễn cảnh khủng khiếp là một ngày kia nó bị bắt
quả tang đang leo vô những gác mái tối hù, và bị cầm túc năm này qua năm
khác.
"Không dễ đâu," nó làu bàu.
Nhưng việc ấy đã diễn ra mà Fidelio và Charlie không phải làm gì cả.
Có người khác đã làm thay chúng, theo một cách cực kỳ ấn tượng.
Những tiếng nổ bắt đầu diễn ra trước khi đèn tắt một giờ. Tiếng nổ đầu
tiên thật khó mà nghe thấy. Chiếc đèn lồng treo phía trên cổng chính nổ bụp
một tiếng nhỏ, và những mảnh thuỷ tinh văng ra. Tiếng nổ kế tiếp lớn hơn.
Một tấm kính cửa sổ của chái phía tây nứt ra và vỡ vụn xuống lớp sỏi trên
khoảng sân gạch.
Lũ trẻ bật ra khỏi giường, hoặc bươn ra từ các nhà tắm, quýnh quáng
vứt cả khăn tắm và bàn chải, để xem chuyện gì đang xảy ra.
Charlie mở cửa sổ trong phòng ngủ chung, mười hai cái đầu thò ra khỏi
các bậu cửa sổ. Phía dưới, chúng thấy một người đàn ông cao lớn, khoác áo
dài đen sẫm. Ông đeo bao tay đen, mang khăn quàng trắng, và mái tóc đen
rậm rạp óng ánh như viên đá được đánh bóng.
"Ôi chao!"
"Ông ta là ai thế?"
"Ông ta làm gì vậy?"
Những tiếng xì xầm làm ong ong cả đầu Charlie. Nó thấy các cửa sổ
khác cũng đã mở, lũ trẻ đang trao tráo dòm xuống sân.