CHARLIE BONE TẬP 1: LÚC NỬA ĐÊM - Trang 85

Thằng bé toét miệng cười đến mang tai:

"Cả tuần anh bận lắm, không đi được. Anh vô được không?" Nó xách

theo một hộp đựng vĩ cầm.

Charlie đã bình tĩnh lại. "Ai gởi anh đến đây thế?"

"Dĩ nhiên là Học viện Bloor," thằng bé nói một cách nồng nhiệt. "Họ

bảo với anh là phần âm nhạc của em cần phải làm việc lại." Nụ cười của nó
thậm chí còn ngoác rộng hơn nữa.

"Âm nhạc của em làm gì có," Charlie nói, nhe răng cười lại.

Thằng bé lạ mặt bước vô hành lang, không đợi mời. "Đàn piano ở đâu?"

Nó hỏi.

Charlie dẫn nó vô căn phòng chỉ dùng cho những dịp viếng thăm của

người nhà Yewbeam. Ở cuối phòng, một cây đàn piano kê sát tường. Theo
trí nhớ của Charlie thì chưa ai từng đụng đến cây đàn.

"Bùm", Fidelio mở nắp đàn. Nó lướt những ngón tay khắp các phím

ngà. Một giai điệu đích thực nổi lên, một giai điệu khá đẹp.

"Cần phải điều chỉnh," Fidelio nói, "nhưng cũng không cần lắm. Có ai

chơi cây đàn này không?"

Charlie chợt nhanh nhẩu nói, "Hình như ba em có chơi. Em không biết.

Ba em mất rồi."

"Ồ." Lần đầu tiên kể từ lúc đến, Fidelio trông có vẻ nghiêm túc.

"Chuyện xảy ra lâu lắm rồi," Charlie hấp tấp nói.

Nụ cười của Fidelio xuất hiện trở lại. Nó kéo ghế đàn ra, ngồi xuống và

chơi đàn thật vang thật hân hoan.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.