CHARLIE BONE TẬP 2: CHARLIE BONE VÀ QUẢ CẦU XOẮN THỜI GIAN - Trang 134

Bà bếp trưởng vặn nắm đấm bên cạnh hàng tạp dề, và một cánh cửa bật

mở vô trong. Không một lời, bà đẩy Henry qua cửa, té vô một đống giẻ lau
nhà và chổi.

"Tự mà tìm đường lấy đi," bà bảo. "Nếu may mắn thì sẽ có bữa trưa sau

nửa giờ nữa." Rồi bà lẹ làng đóng sập cửa lại.

Henry lần đường về lại căn phòng của bà bếp trường. Cậu ngồi thừ bên

cạnh lò sưởi, càng cảm thấy thương thân hơn. Mình sẽ phải sống nốt quãng
đời còn lại như thế này sao? Lẩn trống những kẻ chỉ muốn hãm hại mình?
Manfred đã nói với hai nữ sinh, "Con chó của ông cố tao làm gì ở đây thế
này?"

Ai là ông cố của Manfred? Không lẽ...? Không, không thể như thế được!

Mà cũng có thể không nhỉ? Thằng anh họ Ezekiel chắc phải một trăm tuổi
rồi.

Có thể lắm chứ, Henry nghĩ. Cậu rùng mình. Thằng anh họ Ezekiel vẫn

còn sống, và vẫn muốn tống khứ mình đi, bằng cách này hay cách khác.

Henry ước gì Quả Cầu Xoắn Thời Gian đã mang cậu đến một nơi khác -

như nhà của Charlie Bone chẳng hạn.

oOo Vào lúc đó, đáng lẽ Charlie phải ra khỏi nhà rồi mới phải. Nhưng

nó và Benjamin vẫn còn đang ngồi trong nhà bếp của căn số 9, tự hỏi xem
phải làm gì. Những cuộc điện thoại bức xúc cứ qua lại như con thoi giữa
Charlie, Fidelio và Gabriel. Nhưng không kiếm ra được ba, mẹ của đứa nào;
hoặc thuyết phục được vị nào cho chúng đi quá giang tới Khu Đồi Cao.

"Tụi mình đi taxi vậy," Benjamin bàn bạc. "Mình có ít tiền đây."

Charlie không nghĩ rằng chúng có đủ tiền. Giờ này mẹ nó đi làm, còn

ngoại Maisie đi mua sắm. Nó cũng không nghĩ Ông cậu Paton có tiền, và
đương nhiên là nó sẽ không hỏi xin nội Bone.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.