Tuy nhiên, nó ao ước muốn biết điều gì sẽ xảy ra nếu ai đó nhìn vô Quả
Cầu Xoắn Thời Gian. Và theo như Zeke nghĩ, thì không có ai xứng đáng để
làm một chuyến xuyên thời gian hơn là thằng em họ kém cỏi Henry
Yewbeam của nó.
Henry tính đến giờ đã búng bay thêm được ba viên bi nữa ra khỏi vòng
tròn nhỏ. Nó không bắn hụt viên nào, mặc cho những ngón tay tê cứng. Nó
đang chuyển vị trí, lùi lại bên ngoài vòng tròn, thì một viên bi pha lê lăn về
phía nó. Viên này to hơn viên xạ thủ xanh da trời của Henry, và có những
tia sáng đủ màu sắc, lung linh nhảy múa xung quanh.
"Ui trời," Henry nín thở.
Nó ngây ra như phỗng trong khi viên bi lạ vẫn lăn, cho tới khi chạm vô
chân nó.
Henry nhăt viên bi lạ lên. Nó nhìn trân trối vô những lằn sáng bên trong
viên bi. Nó thấy những mái vòm bằng vàng, những thành phố rực nắng,
những bầu trời không một gợn mây, và nhiều, nhiều thứ nữa. Nhưng ngay
cả khi đang bị cuốn theo cảnh tượng diễn ra trước mắt, Henry vẫn nhận ra
rằng có một sự thay đổi đang xảy ra trong cơ thể mình, và nó biết mình
không nên nhìn vô những hình ảnh khó tin và ngoạn mục này nữa.
Những bức tường ốp ván gỗ sồi đang toác ra. Ánh trăng giá lạnh mờ
dần. Đầu óc Henry quay cuồng và bàn chân nó bắt đầu hổng lên. Xa, rất xa,
một co mèo cất tiếng meo meo. Và rồi, thêm một con mèo khác, lại một con
nữa.
Henry nghĩ đến thằng em bé bỏng của mình. Liệu nó có đủ thời gian để
đến bên em trước khi bị cuốn trôi đi hẳn?
Và nếu thế... Nếu bé James trông thấy anh mình biến mất ngay trước
mắt, liệu bé có hoảng sợ mà đến nỗi bị ác mộng suốt đời không? Henry
quyết định chỉ để lại một lời nhắn.