CHARLIE BONE TẬP 2: CHARLIE BONE VÀ QUẢ CẦU XOẮN THỜI GIAN - Trang 171

Họ đi bộ tới tiệm sách của cô Ingledew khá dễ dàng. Không cần vượt

đèn giao thông nào. Khi đi ngang ngôi nhà thờ đồ sộ, họ nghe thấy tiếng
đàn organ trầm trầm vẳng ra, và Charlie liền nghĩ tới ba nó. Ông Lyell Bone
đã từng là một người chơi đàn organ cho ngôi nhà thờ lớn này, cho đến một
đêm mù sương, cách đây tám năm, ông chui vô chiếc xe hơi của mình và
lao xe xuống một hầm đá. Người ta không bao giờ trông thấy ông nữa.

"Ta biết mày đang nghĩ cái gì, nhóc," Ông cậu Paton lầm bầm.

Lyell là cháu trai, và cũng là một trong những người bạn thân nhất của

Ông cậu.

Có một tấm biển ghi ĐÓNG CỬA trên cửa tiệm cô Ingledew, nhưng bên

trong ô cửa bày hàng lại có một ngọn đèn dịu, chiếu sáng những chồng sách
trông đã cổ xưa.

Charlie nhấn chuông. Không có tiếng trả lời. Nó nhấn chuông một lần

nữa. Họ nghe thấy tiếng chuông vang lên phía đằng sau cửa hàng, nhưng
không có ai ra mở cửa.

"Chớ không phải bồ bảo họ hay đi chơi vào cuối tuần sao?" Benjamin

nói. "Có khi họ đi thăm viện bảo tàng, hay đi coi phim, hay làm gì đó."

"Dĩ nhiên rồi," Charlie nói. "Mình quên mất."

Ông cậu Paton đóng ập cuốn sách lại và thất thần nhìn trừng trừng vô

cửa sổ.

"Nếu con là Ông cậu, con sẽ không làm thế đâu, Ông cậu Pa... " Charlie

vừa mới nói... nhưng nỗi phiền muộn của Ông cậu Paton quá sâu sắc. Với
một tiếng "bụp" nhỏ, bóng đèn trong ô bày hàng tắt ngúm, và một con mưa
thuỷ tinh rắc xuống những cuốn sách cổ.

"Mẹ kiếp," Ông cậu Paton rên lên. "Cô ấy sẽ biết ngay đó là ta."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.