CHARLIE BONE TẬP 2: CHARLIE BONE VÀ QUẢ CẦU XOẮN THỜI GIAN - Trang 274

Chúng đã có thể thấy rõ lũ mèo, nhưng hai thằng bé chưa kịp tiến lại

gần, thì ba con mèo đã quay ngoắt lại và vội vã đi dọc theo đường hầm,
phía trước chúng.

Charlie và Fidelio bắt đầu chạy. Đường hầm không hề thẳng chút nào,

và chúng phải quẹo ngoằn ngèo mấy lần mới có thể trông thấy một mảnh
ánh sáng ban ngày mời gọi ở đằng xa. Nhưng, thay vì đi về hướng ánh sáng
ấy, lũ mèo lại thình lình ngoặt khỏi lộ trình chính và biến mất vô một khe
nứt dài. Hai thằng bé lưỡng lự một thoáng, và rồi cũng ép mình chui vô một
đường hầm hẹp tới nỗi mà chúng phải nghiêng người bước đi. Tới cuối
đoạn đường bất tiện đó, chúng chật vật lách từng phân qua một cây cột và
bước vô căn phòng kỳ lạ.

Mặt sàn được được lát bằng những viên đá màu hình vuông, nhỏ tí xíu.

Trên một khoảng nền màu trắng, những tia sáng đỏ, cam và vàng tỏa ra từ
một vòng tròn rộng màu đỏ. Các bức tường được phủ bằng những bích họa,
vẽ những mái vòm dát vàng chói lóa dưới những khoảng trời trong xanh;
những hình dáng cao lớn, mặc áo thụng đi len lỏi giữa những tán cây rậm
rạp. Mái trần khum khum lặp lại đúng khuôn mẫu trang trí như ở dưới sàn,
nhưng ở đây vòng tròn trung tâm mở thẳng ra bầu trời.

"Đó là mặt trời." Charlie thì thầm. "Coi kìa, cái hình đó trông hệt như

những tia nắng mặt trời."

"Sáng quá." Fidelio nhìn chong chong lên vòng tròn nhỏ xíu trên mái.

"Chắc chắn đó phải là kỹ xảo... hoặc phép thuật."

"Nó ở trên tấm khiên của ông ấy." Charlie nói. "Tấm khiên của Vua Đỏ

giống như mặt trời đang chiếu sáng. Đó là phòng của ông. Một chỗ đặc biệt
của riêng ông. Em không nghĩ là có ai khác ở đây ngoài kể từ hồi ông đi
khỏi."

"Từ đó đến giờ?" Fidelio hỏi lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.